Dương Uyển Chi đẩy La Mục Khải ra, hắn văng dính vào vách tường.
Cô nhìn xuống bàn tay thô ráp của mình, ôi mẹ ơi sao hôm nay cô khoẻ thế.

Sức lực của cô có thể đẩy một tên đàn ông dính vào vách tường luôn cơ à?
Mà khoang đã...
Sao tay của cô lại to như vậy, còn cơ thể cô sao lại mặc quần áo của La Mục Khải?
Gương mặt của cô, không phải đây là La Mục Khải mà!!!
Dương Uyển Chi nhìn thân thể yếu mềm của mình dính vào trong vách gỗ, sau đó cô hét toáng lên.
Trời ơi sao cô lại biến thành La Mục Khải thế này???
"Ông...! Ông Quỷ Vương cái quái gì đang xảy ra thế ạ?" Cô ôm đầu, lúc này tay chạm trúng cái mũ sắt luôn đội trên đầu của hắn.

Nặng như là đeo gông vậy đó!
La Mục Khải lắc lắc cái đầu nhẹ tênh chưa từng có, nhìn xuống cánh tay mảnh khảnh và trắng như tuyết của mình.

Hắn cũng không biết có chuyện gì sảy ra.
"La Mục Khải, mau đổi lại đi." Cô gào lên với hắn, cô chẳng thích cơ thể này chút nào cả.
"Im lặng chút, để ta nghĩ." Hắn nhăn mày nói.
Dương Uyển Chi gấp muốn chết, hắn còn suy nghĩ cái gì?
Sau cùng La Mục Khải hắn chốt hạ với cô một câu:"Ông nói cái gì? Không thể đổi lại?"
"Trường hợp này ta chưa gặp bao giờ." Hắn thành thật nói.
Cô trợn đôi mắt đỏ như lửa của mình lên, sau đó là ức đến phát khóc.

Cô ngồi bệch xuống bó gối vừa khóc vừa nói:"Tại ông, tất cả là tại ông.

Tự nhiên say rượu ở đâu ra rồi tới hôn người ta xong cái biến người ta thành người chết thế này."
"Nín đi." Hắn ngồi xuống đối diện cô.
Tình cảnh bây giờ là một nữ nhân trông có vẻ yếu đuối đang an ủi một nam nhân trông có vẻ mạnh mẽ.
Hắn nói hết lời mà cô cũng không nghe, cứ ngồi đó khóc than.

Nếu để đám Quỷ Sai dưới Địa Phủ nhìn thấy, thì sau này hắn làm sao mà cai quản.
Hắn nghiêm giọng nói:"Ta ra lệnh cho cô lập tức nín ngay cho ta, cô hiện tại đang là ta.

Thân là Quỷ Vương ta không thể tùy tiện khóc lóc như thế."
"Ông là quỷ chứ không phải tôi.

Huhu trả xác lại cho tôi, trả lại...!Ưm...!Ưm..."
Hắn lại cưỡng hôn cô, Dương Uyển Chi đẩy một cái hơi dùng lực, hắn liền bay thẳng vào tường.

Cô nhìn vào tay mình, lại ôm đầu khổ sở nói:"Xin lỗi tôi...!Tôi không cố ý!"
"Hôn rồi cũng không trở lại, chuyện kì quái gì thế không biết!"
La Mục Khải đứng lên chắp tay phía sau nhìn ra cửa sổ nói.

Lúc này hắn nhìn thấy bóng dáng của Dung Thành đang đi vào thôn.

Hắn không thể để cho người khác biết chuyện này được, tạm thời nên giữ bí mật.
Nếu như đám yêu ma mà biết hắn hiện đang đang nhập xác một con người, nhất định sẽ loạn lên.
"Dương Uyển Chi ta ra lệnh cho cô đứng dậy và ngưng khóc ngay lập tức."
"Ai mà thèm nghe lệnh của ông."
"Cô!"

Hắn tức đến muốn dùng pháp lực với cô.

Dương Uyển Chi là người đầu tiên dám không nghe lời hắn.
La Mục Khải nhìn một lúc, hắn biết cô ăn mềm không ăn cứng.

Cho nên hắn mới nói cho cô nghe sự việc này có bao nhiêu nghiêm trọng.

Cô nghe xong thể hiện càng đau khổ hơn qua nét mặt, cụ thể là vò đầu bức tóc.
Hắn nói:"Trước tiên cô trở về Địa Phủ, cứ giả vờ là ta đi.

Còn ta sẽ đóng giả cô ở lại dương gian.

Bây giờ chỉ có cách tạm thời án binh bất động không để người khác phát hiện.

Ta sẽ tìm cách đổi lại, cô nghe hiểu chứ?"
"Xuống dưới Địa Phủ ai mà thích chứ, tôi không đi đâu.

Còn chưa tới ngày rằm, tôi chưa tới số mà." Cô gào lên với hắn.
"Dương Uyển Chi bây giờ cô có khóc cũng không giải quyết được gì cả.

Được rồi ta sẽ về Dương gia của cô, tìm hiểu về cái khế ước đó.

Ta hứa không để cô chết sớm, tuổi thọ không dưới năm mươi có được không?"
Cô nghe hắn nói tới đây, mới lén ngước mặt lên nhìn hắn.

Cô dùng tay áo lau lau khoé mắt, xì sụt mũi hỏi:"Thật không? Ông hứa đó nha, tuổi thọ của tôi không được dưới năm mươi tuổi."
"Được, ta hứa."
Hắn hết cách rồi, nói chuyện với kẻ tham sống sợ chết Dương Uyển Chi thì chỉ có thể đánh đòn tâm lý như thế này thôi...
Theo kế hoạch, cô về Địa Phủ giúp hắn, còn hắn về Dương gia giúp cô.

Dương Uyển Chi về Địa Phủ thì dễ còn hắn muốn về Dương gia bắt buộc phải thông qua loài người Dung Thành kia.
Trong bữa cơm hắn dùng ngữ điệu lạnh nhạt nói với anh:"Tôi muốn về Dương gia."
Dung Thành nghe xong lập tức nhìn hắn, còn hắn thì không mảy may quan tâm.

Hắn chỉ làm theo lời Dương Uyển Chi là thông báo với Dung Thành để đi, chứ hắn không phải đang xin phép.
"Uyển Chi sao vậy, chỗ của tôi không thoải mái sao?" Anh ôn nhu từ tốn hỏi lại.
Hắn nhìn anh bằng nửa con mắt, đáp:"Mẹ bị đánh nên phải về.

Anh đừng lo, tôi không sao."
La Mục Khải cảm thấy đã dùng hết sự kiên nhẫn để nói chuyện với Dung Thành, hắn chưa từng phải giải thích với kẻ nào nhiều như vậy.

Dung Thành không hiểu vì sao Dương Uyển Chi lại lạnh nhạt đòi về, chắc là có liên quan tới vụ ma nữ không đầu kia.

Anh nghĩ vậy nhưng cũng không để lộ bất cứ điều gì ra bên ngoài, đáp:"Vậy ngày mai tôi đưa cô lên núi.

Nếu...!Có chuyện gì thì cô cứ tìm tôi, Uyển Chi thật ra tôi xem cô như người trong nhà."
"Cám ơn, tôi không cần giúp đỡ."
"À...!Vậy sao?"
Dung Thành sượng cứng mặt, anh chỉ có thể qua loa đáp.

Ăn cơm xong hắn đi vào phòng, hắn cần suy nghĩ một vài chuyện cũng không có hứng thú nhìn mặt Dung Thành gì đó của cô...
*
Nửa đêm ma nữ không đầu bị một cây đinh đóng chặt vào trong tường gỗ, cô đau đớn đến nổi cái cổ vốn đã đầm đìa máu nay lại chảy ồ ạt màu tươi.

Làn khói đen toả ra khắp người của cô ta, Dung Thành càng dùng lực ấn lên cái đinh.
"Nói, mày đã nói gì với cô ấy hả?"
"Mẹ của Dương tiểu thư bị đánh cho nên tôi...!Tôi phải báo cho cô ấy biết." Ma nữ không đầu thều thào nói, cô đau đến mức gần như hồn phi phách tán.
Lần trước cô đến gặp Dương Uyển Chi, cô không biết là Dung Thành cũng có thể nhìn thấy cô.

Sau đó cô rời đi thì bị nữ quỷ bắt lại, cô ta theo lệnh của anh bắt cô về đây rồi giam cầm trong một cái hủ sành.
Cho dù có làm như thế nào linh hồn của cô cũng không thể thoát ra khỏi đó.
"Thành!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play