...Rầm...
La Mục Khải tức đến mức đập mạnh tay xuống bàn.
Bất Âm giả vờ run rẩy, cô cuối đầu nói:"Là do thiếu xót của Bất Âm, xin ngài hãy trách phạt ạ."
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn lạnh đi, hắn giận dữ quát:"Trách ngươi thì được cái gì? Ngươi có biết quỷ Dạ Xoa nếu như thoát khỏi địa ngục sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?"
(Dạ Xoa là nhóm quỷ có một nửa thần.
Thường có hình hài xấu xí, quái lạ.
Thường nhân từ nhưng đôi khi lại thất thường và nghịch ngợm.)
Bất Âm lập tức quỳ xuống cuối đầu:"Bất âm biết sai rồi, tôi sẽ đi tìm tung tích ngay thưa ngài."
Hắn im lặng trầm mặt, có nghĩ là hắn đang tức giận.
Bất Âm không thấy hắn có ý muốn trách phạt nữa nên liền giả vờ đi sửa chữa lỗi lầm mà mình gây ra.
Người phụ nữ xuất hiện ở trong một khu rừng, toàn thân mặc một bộ đồ màu tím nhàn nhạt.
Bên cạnh cô là quỷ Dạ Xoa với hình thù xấu xí.
"Ngươi làm tới đâu rồi? Làm xong thì trở về Địa Phủ sớm, ngài Quỷ Vương đang tức giận."
"Quỷ Vương đã đem nhẫn ngọc tặng cho ả, tôi không thể tới gần ả được." Dạ Xoa giải thích.
Bất Âm đanh mặt, hai tay cô siết thành nắm đấm.
La Mục Khải hắn vậy mà bảo vệ cô ta, còn đem vật bảo bối của hắn cho một phàm nhân, thật nực cười.
Thấy gương mặt chủ nhân vô cùng khó coi, Dạ Xoa mới nói:"Chủ nhân hãy yên tâm, theo như tôi thấy xung quanh của ả toàn là quỷ dữ.
Ả sẽ không sống lâu đâu."
"Ngươi trở về đi, chuyện này không được tiết lộ ra ngoài."
Bất Âm ra lệnh, Dạ Xoa lập tức nghe theo răm rắp.
Chuyện của Dương Uyển Chi quả nhiên không đơn giản, cô cần xem xét kỹ hơn.
Dựa vào đâu mà La Mục Khải thích cô ta mà bỏ rơi cô, Bất Âm sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra đâu...
*
Buổi chiều gió mát, Dương Uyển Chi đi ra sau hè lấy quấn áo.
Cô gom hết đồ trên xào xuống mới nhìn thấy một nữ quỷ đứng ở cách cô ba mét.
Cô ta khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào mắt cô.
Theo cảm nhận của cô thì nữ quỷ này thật sự rất xinh đẹp, nhìn chẳng giống quỷ một chút nào.
Ngoại trừ môi cô ta đỏ đậm còn sơn móng tay và mặc trang phục màu đỏ.
Dương Uyển Chi biết cô ta không phải là người vì cô đang có cảm giác rất lạnh sống lưng.
Cô sờ lên chiếc nhẫn ngọc, nếu như nữ quỷ đó làm bậy thì cô sẽ gọi La Mục Khải đến.
"Dương Uyển Chi tôi có tin tức dành cho cô."
Nữ quỷ bay lại trước mặt cô, rất nhanh làm cho cô không kịp phòng bị.
Cô ta đem bàn tay với bộ móng nhọn hoắc đặt lên vai cô, ma mị nói:"Tôi không làm hại cô, đừng sợ hãi."
"Cô...!Cô muốn cái gì?" Cô lấp bấp hỏi.
Dương Uyển Chi không hiểu sao cô đối với nữ quỷ này có chút quen thuộc, cái luồng âm khí từ người cô ta phát ra không hề giống với những nữ quỷ khác.
"Tôi muốn cô giúp tôi..."
Dương Uyển Chi trở lại trong căn nhà gỗ, trong lòng có chút ngổn ngang, phức tạp.
Lời của nữ quỷ nói nghe có vẻ rất khó tin, nhưng mà lại vô cùng có lý lẽ.
...!Cạch...
Cửa gỗ mở ra, Dung Thành xách trên tay một con cá đi vào.
Nhìn thái độ bị giật mình của cô, anh liền hoài nghi nhìn xung quanh.
Nhưng rất nhanh sau đó liền tỏ vẻ như không hề nhìn thấy sự kích động vừa rồi của cô mà thong thả hỏi:"Cô đã lấy quần áo vào rồi sao, Uyển Chi cô còn bệnh sau này cứ nghỉ ngơi là được rồi."
"Chuyện nhỏ mà, tôi làm được." Cô cười cười.
Dương Uyển Chi cố tỏ ra rằng không có gì trước mặt Dung Thành, chủ yếu là để tránh anh nghi ngờ.
Vì cô và nữ quỷ có một giao kèo!
Nửa đêm, cô rón rén cố gắng rời khỏi giường nhẹ nhàng nhất có thể.
Song cô ra ngoài đứng trước cửa phòng của Dung Thành, Dương Uyển Chi áp tai lên cánh cửa gỗ nghe những thanh âm bên trong.
Trong căn phòng của anh là tiếng cười đùa của nữ nhân, còn có tiếng thở dốc của đàn ông, tất cả hỗn loạn và khó lòng tưởng tượng ra được những gì đang diễn ra bên trong.
Cô nhìn qua khe hở nhỏ của cánh cửa.
...Cạch...
Cánh cửa đột ngột mở ra, khiến cho Dương Uyển Chi sợ đến xanh mặt.
"Uyển Chi sao cô không đi ngủ?"
Giọng của Dung Thành lạnh nhạt, khác hẳn với sự ôn nhu bình thường của anh.
Cô theo phản xạ lùi về sau, tay chân lúng túng, miệng cũng mấp mấy không biết nên giải thích thế nào.
Anh cứ đi từng bước, từng bước đến gần hơn với cô.
"Dung Thành...!Anh...!Anh doạ tôi sợ đó!"
Cô lí nhí nói, còn chân cứ lùi ra sau né tránh anh.
Cho tới khi lưng cô chạm vào vách gỗ.
...Rầm...
Dung Thành chống tay lên tường gỗ, mạnh tới mức nó phát ra một tiếng động lớn.
Ngay lúc này cô định hét toáng lên vì sợ thì anh lại cười, vẻ mặt hiền hậu như mọi hôm lại xuất hiện.
Anh nói:"Nửa đêm mà không ngủ thì sẽ bị doạ đấy hiểu chưa?"
Dương Uyển Chi vừa sợ vừa giận đấm vào ngực anh, cô nhăn mặt nói:"Anh Thành anh làm vài lần nữa là tôi đứng tim chết luôn."
"Thôi ngoan không trêu cô nữa.
Cô khát nước hả, tôi lấy nước cho cô nhé?"
Dung Thành thong thả đi vào bếp, rót từ trong ấm ra một ly nước lọc rồi đưa cho cô.
Anh cười dịu dàng, xoa đầu cô:"Ngủ đi nhé, ngủ ngon."
"Cám ơn anh, anh cũng ngủ ngon."
Dương Uyển Chi chạy vào phòng mới dám thở mạnh, vừa rồi cô còn tưởng anh thật sự như lời nữ quỷ kia nói.
Cô ta nói Dung Thành cũng nhìn thấy ma như cô, hơn nữa còn giam cầm cô ta lại để đêm đêm cưỡng hiếp.
Nữ quỷ nói nếu như cô giúp cô ấy thoát ra thì cô ta cũng sẽ chỉ cách để cô hủy đi "khế ước máu".
Dương Uyển Chi sẽ không tin, nhưng khi nghe nhắc về cái khế ước ấy, cô cũng hết sức ngạc nhiên vì chuyện này chẳng có ai biết cả.
Đêm nay cô ấy hẹn Dương Uyển Chi để chứng minh những gì cô ấy nói là thật, vừa nảy cô quả thật nghe có tiếng nam nữ, mà chẳng kịp nhìn thấy cái gì đã bị phát hiện rồi.