Dương Khiêm vừa nhìn liền biết vết thương của Bạch Lạc là do y cố ý cắn rách.
Dương Khiêm quả thực vừa giận vừa gấp.
Nhân lúc Xích Viêm không ở đó, Dương Khiêm vội vàng nói với Bạch Lạc: "Bạch Lạc, ngươi điên rồi sao? Ngươi gấp gáp muốn chết như vậy?"
Mặc dù Dương Khiêm biết, Bạch Lạc khẳng định sẽ chết.
Nhưng mà hắn cảm thấy rất khó chịu.
Hắn thật sự rất nỗ lực biện pháp có thể cứu sống Bạch Lạc...
Chỉ cần có một tia hy vọng sống, hắn đều không muốn bỏ qua.
Dương Khiêm ở vương phủ nhiều năm như vậy, sớm đã coi Bạch Lạc là đệ đệ ruột của mình rồi.
Hắn căn bản không muốn nhìn Bạch Lạc cứ như vậy bất lực chết đi.
Bạch Lạc khuôn mặt tái nhợt nhìn Dương Khiêm, trong mắt đều đã bắt đầu lập lòe lệ quang.
Nếu như nói, y cứ như vậy chết đi...
Ngoại trừ lưu luyến đệ đệ muội muội, lưu luyến nhất hẳn chính là Dương Khiêm...
Bạch Lạc dùng tay mình viết chữ trong lòng bàn tay Dương Khiêm:
"Không sao đâu."
Bạch Lạc ngừng lại, lại viết thêm một câu: "Nếu như có thể, ta muốn cầu xin ngươi một chuyện."
Bạch Lạc biết mình sẽ làm ra một chuyện lớn.
Y muốn khiến Xích Viêm mất hết mặt mũi.
Nếu như có thể thì, có thể khiến Xích Viêm trong cơn tức giận mà giết chết y thì tốt.
Cho dù Xích Viêm không giết y, y cũng sẽ tự sát.
Dù sao cũng là chết.
Bạch Lạc sợ sau khi mình chết, Xích Viêm sẽ giận chó đánh mèo Dương Khiêm.
Cho nên y muốn Dương Khiêm có thể dẫn theo đệ muội của mình cùng rời đi.
Bạch Lạc không thể để Dương Khiêm biết kế hoạch của mình, y hiểu rõ tính cách Dương Khiêm.
Dương Khiêm người này quá trọng nghĩa khí, nếu như để hắn biết suy nghĩ của mình, hắn khẳng định không chịu rời đi.
Vậy nên Bạch Lạc chỉ có thể nói với Dương Khiêm: "Ta tìm được một nơi cho các đệ muội ta, nhưng mà người khác ta không yên tâm. Vì vậy chỉ có thể tìm ngươi giúp. Xin ngươi hãy giúp ta đưa chúng đi!"
Dương Khiêm quả nhiên lập tức đồng ý.
"Được, ta giúp ngươi!"
Không còn điều gì lo lắng nữa, Bạch Lạc liền ngay cả nụ cười nơi khóe miệng đều trở nên ôn nhu.
Y đã rất lâu không có cười như vậy rồi.
Ở vương phủ nhiều năm như vậy, mỗi một ngày đều là không đáng như vậy.
Tất cả tình yêu của y, tất cả sự nhiệt tình của y, toàn bộ đều trôi theo dòng nước ở nơi này.
Đến cuối cùng, dường như ngay cả sự tồn tại của chính mình cũng đã trở nên không có một chút giá trị nào...
Bạch Lạc đều không biết, chính mình còn sống để làm gì?
Trước kia, Bạch Lạc ở Thần Y Cốc, mặc dù cuộc sống thanh bần, nhưng mà kỳ thực y cũng là một người thích cười.
Trước khi gặp Xích Viêm, y càng là mỗi ngày đều cười tít mắt.
Nhưng mà bây giờ, cho dù bảo y thật tâm cười, y đều không có cách nào làm được.
Chỉ có hôm nay, trong nụ cười của y mang theo tràn đầy thoải mái...
E là biết chính mình đã sắp phải chết rồi.
Vậy nên Bạch Lạc cười dị thường ôn hòa.
Lúc Xích Viêm chạy tới, liền nhìn thấy gương mặt Bạch Lạc tươi cười ôn hòa như vậy.
Sắc mặt hắn lại trở nên vô cùng khó coi.
Điều mà Xích Viêm không thể nhẫn nhịn nhất chính là Bạch Lạc cười với nam nhân khác.
Đợi tới khi Dương Khiêm trị thương cho Bạch Lạc xong rời đi.
Xích Viêm đi tới trước mặt Bạch Lạc, dùng giọng điệu cảnh cáo nói với Bạch Lạc"
"Ngươi có phải đã quên ngươi là của ta rồi?
Không được phép ở trước mặt ta mắt đưa mày lại với Dương Khiêm kia nữa, nếu không ta không ngại giết chết hắn!"
"Nhưng mà..."
Đầu lưỡi của Bạch Lạc đã rất đau rồi, căn bản khó mà phát ra âm thanh.
Nhưng mà y vẫn là dùng thanh âm cực kỳ khàn nói với Xích Viêm:
"Trong lòng vương gia, thuộc hạ không phải bằng một con chó sao? Một con chó mắt đưa mày lại với ai, vương gia sao có thể để tâm?"
Dáng vẻ của Bạch Lạc nhìn qua ủy khuất không nói nên lời.
Y cố ý nói như vậy, vì để Xích Viêm biết rằng, tất cả những gì mà Xích Viêm và Thẩm Vân Niệm nói, mình toàn bộ đều nghe thấy hết rồi.
Đi theo Xích Viêm năm năm, y ở trong lòng Xích Viêm bất quá chính là một con chó mà thôi!
E là đã không có chuyện gì càng châm chọc hơn chuyện này, y thế mà không được xem là một con người.
Bạch Lạc muốn biết, mình nói với Xích Viêm như vậy, hắn sẽ bất an hay không?
E là không đâu.
Dù sao thì, người này cao cao tại thượng như vậy, sao có thể để tâm cảm nhận của một thị vệ?
Bất quá, Bạch Lạc căn bản không để tâm suy nghĩ của Xích Viêm, y chỉ muốn khiến hắn cảm thấy khó xử mà thôi.
Cho dù hắn có không để tâm đến y hơn nữa, bị y chính diện hỏi như vậy, khẳng định vẫn sẽ cảm thấy bất an.
Xích Viêm nghe thấy lời Bạch Lạc nói, cả người đều sững lại.
Lúc trước hắn nói chuyện với Thẩm Vân Niệm, coi Bạch Lạc thành một con chó, lúc ấy hắn lại không có nghĩ nhiều.
Thậm chí cảm thấy, cho dù bị Bạch Lạc biết cũng chả sao cả.
Nhưng mà bây giờ bị Bạch Lạc chính miệng hỏi như vậy.
Hắn lại cảm thấy trong lòng ngập tràn lo sợ và bất an, hắn một chút cũng không muốn Bạch Lạc ở trước mặt mình lộ ra biểu tình ủy khuất nhue vậy.
"Bạch Lạc, nếu như ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy..."
"Vậy ngươi sẽ đối xử với thuộc hạ như thế nào? Trong lòng vương gia, Thẩm tiểu thư không phải là quan trong hơn thuộc hạ sao?
Nếu như giữa thuộc hạ và Thẩm tiểu thư chỉ có một người có thể sống tiếp, vương gia có phải sẽ không hề do dự mà chọn Thẩm tiểu thư không?"
Câu hỏi của Bạch Lạc đối với Xích Viêm mà nói quả thực chính là không tự lượng sức!
Thẩm Vân Niệm căn bản không thể thay thế được trong lòng Xích Viêm, một người như Bạch Lạc sao có thể sánh bằng được?
Nhưng mà đáp án rõ ràng như vậy, Xích Viêm cư nhiên lại một lần nữa không thể nói ra.
Giống như đây là một đáp án khó mở miệng vậy.
Trong mắt Bạch Lạc càng thêm châm chọc.
Nhưng mà y vẫn là hóa giải sự xấu hổ của Xích Viêm.
"Bỏ đi, thuộc hạ tự biết vị trí của mình. Thuộc hạ sao dám đánh đồng với Thẩm tiểu thư đây?
Chỉ cần có thể khiến vương gia vui vẻ, Bạch Lạc đã mãn nguyện rồi.
Chỉ là... hy vọng sau này, vương gia đừng coi Bạch Lạc thành một con chó nữa.
Bạch Lạc cho dù có thấp hèn hơn nữa, cũng vẫn sẽ cảm thấy khó chịu..."
Bạch Lạc vừa nói, cư nhiên còn vừa sáp lại hôn lên môi Xích Viêm.
Xích Viêm vốn dĩ còn đang áy náy chính mình coi Bạch Lạc thành chó.
Vậy mà sau khi được Bạch Lạc hôn, nháy mắt ngay cả hai mắt đều biến thành màu đỏ đậm.
Xích Viêm và Bạch Lạc ở bên nhau lâu như vậy rồi, Bạch Lạc trước giờ chưa từng chủ động.
Bạch Lạc người này quá mức rụt rè, ngoại trừ lần đầu tiên, Bạch Lạc cởi sạch y phục cầu hắn thượng y ra.
Sau này quả thực giống như là một khúc gỗ.
Lúc ở trên giường căn bản một chút cũng không hiểu tình thú.
Chính Xích Viêm cũng không nghĩ tới chính mình sao có thể lên giường với một khúc gỗ lâu như vậy?
Lúc này Xích Viêm liền được Bạch Lạc chủ động hôn như vậy, trái tim hắn đều đập nhanh tới mức sắp nhảy ra ngoài.
Nhất thời, hắn cư nhiên giống như một tiểu tử mới ra đời, khóe miệng mang theo ý cười khó tả.
Rõ ràng biết thân thể Bạch Lạc hiện tại thực sự không tốt, nhưng mà Xích Viêm căn bản không thể khống chế được.
Cảm xúc muốn có được trong lòng thực sự quá mức dữ dội.
Tay lập tức xé rách y phục trên người Bạch Lạc, sau đó đem cả người y đè xuống trên giường.
Bạch Lạc thừa nhận tất cả những gì nam nhân này mang đến cho y.
Thống khổ, bi thương, còn có thân mật da thịt như hiện tại...
Rõ ràng chán ghét hắn như vậy, vẫn là chỉ có thể giống như hiện tại lấy lòng hắn.
Trên thế gian này sẽ không có chuyện gì đáng buồn hơn chuyện này...
Xích Viêm quá mức nóng nảy, hắn vội vã muốn chiếm hữu tất cả của Bạch Lạc.
Giờ phút này căn bản không có quá nhiều màn dạo đầu, liền vội vàng chiếm hữu y.
Thân thể Bạch Lạc đau đớn, trái tim lại càng đau hơn...
Bất quá không sao hết.
Y biết, không qua bao lâu, tất cả đều sẽ kết thúc.
Bạch Lạc chậm rãi nhắm mắt lại.
Xích Viêm chìm đắm vô tận trong đại dương dục vọng này.
"Đại ca, lúc nào thì huynh đến chơi với bọn đệ?"
Người nói câu này là đệ đệ của Bạch Lạc.
Những ngày này, Bạch Lạc và Xích Viêm lá mặt lá trái.
Y không dễ gì lấy được sự tín nhiệm của Xích Viêm, nói muốn để Dương Khiêm dẫn đệ muội y đi dạo chợ chơi.
Bởi vì Bạch Lạc không đi, vậy nên Xích Viêm cũng không có ngăn cản.
Bạch Lạc biết cơ hội của mình đến rồi.
Quãng thời gian ở vương phủ, Bạch Lạc không có cơ hội bồi các đệ đệ muội muội mình.
Bây giờ y cận kề cái chết, sau này cũng không còn cơ hội có thể bồi chúng nữa.
Bạch Lạc dùng tay vuốt ve gương mặt những đứa trẻ, trong mắt tràn ngập toàn là bi thương.
"Đại ca sẽ cố gắng nhanh chóng tìm các đệ. Các đệ sau này nhất định sẽ sống tốt, làm nên việc lớn, khiến đại ca tự hào."
Bạch Lạc sợ mình nhìn bọn chúng càng lâu, sẽ càng không nỡ...
Vì vậy sau khi nói xong, y nhẫn tâm đẩy tiểu đệ vào trong xe ngựa.
Sau đó trực tiếp dặn dò phu xe đánh xe rời đi.
Bạch Lạc ngay ngốc đứng đó, nhìn xe ngựa kia cứ như vậy nhanh chóng chạy đi.
Trong lòng y quả thực thống khổ khôn tả.
Năm đó lúc Bạch Lạc dẫn bọn chúng cùng ra ngoài, Bạch Lạc từng hứ hẹn, sẽ chăm sóc chúng cả đời.
Nhưng mà bây giờ, chú định phải thất hứa rồi.
Y sẽ chết...
Hơn nữa rất nhanh sẽ chết vô cùng thê thảm.
Bạch Lạc vẫn cứ đứng ở đó, mắt nhìn xe ngựa rời đi.
Khóe miệng y mang theo nụ cười, trong mắt cũng là vui vẻ.
Bạch Lạc biết, phía sau mình khẳng định sẽ có rất nhiều ảnh vệ đi theo.
Xích Viêm trông chừng y rất chặt, hắn sẽ không cho phép y rời đi.
Nhưng mà Xích Viêm không ngờ tới, mình không rời đi, nhưng mà mình có thể đưa tất cả những người mà mình quan tâm rời đi.
Khóe miệng Bạch Lạc lộ ra nụ cười mê cười.
Trên người lại giống như mọc đầy gai!
Y hiện tại quả thực giống như một bông hoa xinh đẹp, nhưng mà không có ai biết bông hoa này căn bản mang theo kịch độc.