Chương 102

Lúc này trong căn phòng VIP cực kỳ xa hoa ở khu giải trí Thái Tử.

Một thanh niên đầu húi cua, trái phải một tay ôm một cô gái tiếp rượu ăn mặc hở hang, ngợp trong vàng son.

Người này chính là cậu chủ của nhà họ Tôn – Tôn Tấn Khôn, cũng là công tử bột có tiếng ở Trung Hải.

Ngồi dưới Tôn Tấn Khôn chính là Uông Hộ Ngưng vừa bị Tần Khải dạy dỗ một trận.

Lúc này một chân của anh ta bó bột, bộ dáng rất nhếch nhác, cười với Tôn Tấn Khôn: “Anh Tôn, lần này nhờ có anh, nếu không tôi không nuốt được cơn giận này”.

“Đều là người mình cả, khách sáo làm gì? Cái nơi như Trung Hải này ấy à, không phải tôi đây khoác lác chứ, thật sự không có người nào mà Tôn Tấn Khôn tôi không đối phó được. Anh giúp tôi một việc, chút chuyện nhỏ này, tôi vẫn có thể giúp được”.

Tôn Tấn Khôn bưng ly rượu lên, tựa lưng vào sofa, bộ dáng không coi ai ra gì.

Khi hai chiếc cốc chạm vào nhau, Uông Hộ Ngưng cố ý hạ thấp cốc của mình xuống, cười lấy lòng: “Không dám không dám, anh Tôn khách sáo quá rồi. Có thể giúp được anh Tôn là phúc đức của tôi. Không biết có bao nhiêu người ở Trung Hải muốn có chút liên hệ với anh Tôn đây thôi nhưng lại không có đường đi”.

“Ha ha… Tôi thích nghe mấy lời này của anh đấy, với mấy lời này thì tôi cũng không thể để anh bị thiệt”, uống cạn ly rượu Tôn Tấn Khôn được nịnh bợ đến mức sảng khoái.

Uông Hộ Ngưng thận trọng cười, ánh mắt lại lóe lên tia hung ác.

Cơn đau ở chân vẫn chưa hết, Uông Hộ Ngưng chỉ ước gì có thể cắt Tần Khải ra thành từng mảnh.

“À phải rồi, anh đã chọc vào người nào mà lại dám đánh anh thành ra như vậy? Lá gan không nhỏ đấy”, hai người lại chạm cốc với nhau, lúc này Tôn Tấn Khôn mới hỏi chuyện chính.

Không hỏi còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện này, Uông Hộ Ngưng uất ức rơi nước mắt.

“Người nào? Anh Tôn đánh giá cao gã quá rồi. Gã chỉ là một tên nhà quê nông thôn thôi, như thế cũng chẳng có gì, gã còn dám trêu chọc bạn gái tôi. Tôi tìm gã để nói lý lẽ nhưng tên khốn đó ỷ vào việc mình có chút võ đã đánh tôi thành thế này”.

“Anh Tôn, anh nhất định phải ra mặt giúp tôi chuyện này”, Uông Hộ Ngưng càng nghĩ càng tức, còn không quên thêm mắm dặm muối.

“Thảo nào, tôi cũng xem như đang thay trời hành đạo nhỉ? Cho dù A Bưu đánh tên kia thành tàn phế, cũng trách gã có tội nên bị như thế”, Tôn Tấn Khôn bật cười, không nghĩ kỹ, thậm chí còn không màng đến.

Tùy tiện dạy dỗ một người chỉ là chuyện rất đơn giản với anh ta thôi.

Dù không có lý do thì thế nào? Nắm đấm mới là đạo lý.

Hai người lại chạm cốc với nhau, Tôn Tấn Khôn vẫn mê đắm vào xa hoa, nhưng Uông Hộ Ngưng lại không ngồi yên được.

Nếu không phải vì uống rượu với anh Tôn thì anh ta muốn tận mắt nhìn thấy bộ dạng bị dạy dỗ của Tần Khải.

“Đừng vội mà, tôi đã bảo người ra ngoài từ trước rồi, với cách làm việc của họ, hê hê… không lâu đâu đã có thể đem cánh tay của tên đó về đây rồi”, Tôn Tấn Khôn đặt ly rượu xuống, mặt tràn đầy tự tin.

Chỉ là một tên nhà quê thôi, với thế lực của nhà họ Tôn, chẳng phải rất dễ dàng đó sao?

Nghe thế Uông Hộ Ngưng mừng rỡ.

Nếu không có đôi tai chắn lại thì chắc anh ta đã cười đến ngoác mồm, còn có thể ra đến tận sau gáy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play