Chương 98

Cạch…

Cửa xe vang lên, một tên râu xồm xoàm mặc áo da đen, trên cổ đeo dây chuyền vàng bảng to bước xuống từ trong xe van.

Ngay sau đó, trên xe lại lần lượt bước xuống một đám người, cộng cả tên tóc vàng nữa là khoảng hơn mười người.

Đối với điều này, vẻ mặt Tần Khải vẫn hết sức bình tĩnh, không chút sợ hãi, trái lại còn vô cùng hài hước.

Xem ra, Uông Hộ Ngưng vì dạy cho mình một bài học đúng là đã hạ vốn gốc.

Song, nhiêu đó vẫn còn lâu mới đủ.

“Mẹ nó, bảo mày theo dõi người ta thì mau làm việc đi, đứng đây đôi co với thằng ngu ấy làm gì?”, gã râu xồm miệng ngậm thuốc lá, bước tới đập một cái lên đầu tên tóc vàng quát.

Tên tóc vàng ăn một tát mới tỉnh táo lại.

“Anh… anh Bưu, cậu ta! Chính là cậu ta đánh anh Uông!”, tóc vàng lui ra sau mấy bước, vội vàng giải thích.

“Cái gì? Chỉ bằng thằng ngáo này?”, anh Bưu râu xồm xoàm quay đầu lại, liếc Tần Khải nói.

Sau đó, gã dùng một giọng điệu đầy khinh bỉ, chế giễu nói: “Đâu ra thằng ngáo thế? Ha ha… dám đụng vào anh Uông, mày chán sống rồi đó hả?”

“Anh Bưu, đừng nói nhảm với tên nhà quê kia nữa, trực tiếp trói lên xe, dạo này mấy anh em đều có chút ngứa ngáy tay chân”.

“Nhìn thằng ngáo kia kìa, chắc là sợ ngu người luôn rồi, ha ha…”

“Chính là một thằng ngu thiếu đánh thôi”.

Một đám côn đồ bên cạnh anh Bưu đều lớn tiếng hùa theo.

Tần Khải nghe thấy những lời đó thì nhướng mày, nụ cười trên mặt chợt lạnh đi.

Với đội hình của họ, dù là người biết võ bình thường cũng sẽ khó địch bốn tay.

Có điều, chỉ với hơn 10 người đã muốn đối phó với anh?

Uông Hộ Ngưng gì đó, khinh Tần Khải này vậy à?

“Tôi đây đúng là muốn nhìn xem, các người định xử lý tôi thế nào?”

Tần Khải cong môi, giọng điệu cũng chẳng chút tức giận chứ đừng nói là sợ.

Thậm chí, trông còn như là chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

“Hình như đầu óc của thằng ngáo kia không được bình thường thì phải?”

“Người bình thường mà nói vậy à? Song… hình như cậu ta chẳng có vẻ gì là sợ?”

Mấy tên côn đồ đằng sau anh Bưu châu đầu ghé tai, nhìn Tần Khải bằng ánh mắt tràn ngập giễu cợt.

Ngay cả anh Bưu cũng chẳng coi Tần Khải ra gì.

“Vậy mày nói làm sao giờ? Hay là theo quy tắc giang hồ, đứt tay hay đứt chân, mày cứ việc chọn một cái?”, anh Bưu cười khẩy, lấy một con dao găm từ trong túi ra, cách không múa may với Tần Khải.

Đám côn đồ kia cũng không nấn ná nữa, lôi vài cái thùng lớn từ trên xe xuống.

Nào là gậy bóng chày, mã tấu, gậy đánh gôn, mỗi người một loại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play