Chương 92
Hình như cũng bị thiệt thòi rồi.
“Anh, cút đi cho tôi, anh mà cũng xứng với Tư Tư sao, cũng không chịu soi mình trong vũng nước tiểu đi?” Uông Hộ Ngưng cười nhạo.
Căn bản không hề che giấu vẻ xem thường với Tần Khải.
Tần Khải cạn lời.
Anh vốn dĩ chỉ là ra vẻ làm màu, nhưng Uông Hộ Ngưng lại kiêu căng như vậy, Tần Khải bỗng đổi ý.
Nhếch miệng, tay phải Tần Khải ôm lấy eo Chu Tư Tư.
Thân thể hai người thoáng chốc dựa sát vào nhau, lại càng gần gũi hơn.
Chu Tư Tư hoàn toàn không ngờ Tần Khải sẽ chủ động như vậy, trong lòng lại hoảng hốt, gương mặt bỗng ửng đỏ.
Trong lòng chỉ hận giết chết Tần Khải, nhưng để thoát khỏi Uông Hộ Ngưng, nên chỉ có thể cứng đờ người, tiếp tục giả vờ.
Tần Khải nhếch miệng cười, ánh mắt ra hiệu với cô ấy là tôi đang giúp cô.
Nếu đã muốn theo đuổi kích thích, thì phải làm đến cùng.
“Cho dù tôi không xứng, nhưng Tư Tư người ta lại thích kiểu như tôi đấy. Thời đại bây giờ, bắp cải tốt đều bị ngắt cả rồi sao? Anh em, nghĩ thoáng chút đi, đây chẳng phải cũng là lỗi anh sao?”
Tần Khải nói rồi trên tay theo bản năng khẽ dùng lực, Chu Tư Tư không chịu đựng được nữa.
Lời nói của Tần Khải, Chu Tư Tư càng nghe càng cảm thấy bất thường.
Dưới ánh mắt như muốn giết người của Uông Hộ Ngưng, cánh tay ôm eo Chu Tư Tư của Tần Khải đột nhiên trở nên trắng trợn.
Chấm mút trắng trợn như vậy, đến Tần Khải cũng cảm thấy kích thích.
Mặc dù nhân phẩm của cọp cái vẫn còn phải châm chước xem sao, nhưng vóc dáng này quả thật không tệ.
Trong lúc hưởng thụ, Tần Khải ôm thái độ thưởng thức, không nhịn được nhéo hai cái.
Khuôn mặt Chu Tư Tư lập tức đỏ ửng, lén nhìn Tần Khải, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
“Anh còn dám động thêm một cái, tôi đảm bảo sẽ giết chết anh!”
Chu Tư Tư khẽ thì thầm, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo.
“Xin đấy, tôi làm vậy cũng là vì tốt cho cô! Hơn nữa, không phải cô nói tôi là bạn trai cô sao?”, Tần Khải tỏ vẻ vô tội, người không biết còn tưởng rằng anh phải chịu thiệt thòi to lớn lắm.
Tận mắt nhìn thấy hai người trước mặt kề tai nói nhỏ, đã thân mật đến mức độ này rồi.
Uông Hộ Ngưng tức lắm, suýt thì cắn nát răng hàm, mà ngay cả Triệu Băng Linh cũng giận mà không thể nói gì.
Nếu không phải biết Chu Tư Tư đang diễn trò, cô nhất định sẽ giết chết Tần Khải.
“Tư Tư, hôm qua cô không ở ký túc xá, chẳng lẽ…”
Uông Hộ Ngưng lên tiếng, mới nói được nửa câu, sắc mặt đã tái nhợt.
Lộc cộc lùi về phía sau hai bước, khuôn mặt đột nhiên trở nên khó coi tới cực điểm.
Đương nhiên Chu Tư Tư biết Uông Hộ Ngưng đang nghĩ cái gì.
Với tư thế thân mật của cô ấy và Tần Khải, muốn người ta không hiểu nhầm cũng khó.