Lúc này, Tần Khải dựa người vào bàn làm việc rồi nói: “Tiểu Trương đấy à, không ngờ ông đã làm viện trưởng rồi, ban nãy tôi nhìn thấy ảnh của ông trên tường còn suýt không nhận ra đấy”.
“Tiểu Trương?”
Nghe thấy thế, vợ chồng Triệu Diệu Quang ngẩn ra.
Lẽ nào Tần Khải quen Trương Huy ư?
Nhưng mà sao nghe xưng hô cứ kiểu gì thế nhỉ!
Trần Hải cũng đần mặt ra, sau khi phản ứng lại thì chỉ thẳng vào mặt Tần Khải rồi mắng: “Viện trưởng, thằng này dám mắng ông, để tôi gọi bảo vệ tống cổ nó ra ngoài.
Đúng là cái loại ngu dốt, ai cho cậu ăn nói như thế với viện trưởng hả?”
Tần Khải vẫn thản nhiên như không: “Tôi là sư thúc của ông ấy, không gọi thế thì gọi thế nào? Tiểu Trương, ông tin lời tôi hay tin lời lão già này?”
Dứt lời, Tần Khải nhìn về phía Trương Huy không chớp mắt.
“Sư thúc? Đúng là nực cười, sao cậu không bảo mình là sư phụ của viện trưởng luôn đi? Không biết là bệnh nhân trốn trại nào ra nữa, toàn ăn ngu nói dở”.
Trần Hải chửi Tần Khải một cách khí thế.
Tần Khải chắc bị điên thật rồi!
Viện trưởng Trương là ngôi sao sáng trong nền y thuật ở Trung Hải, một người rất có tiếng nói ở đây.
Làm sao ông ấy lại có một tên sư thúc quê mùa như Tần Khải được? Đúng là nực cười!
Đến vợ chồng Triệu Diệu Quang cũng đang nhíu mày.
Họ cũng bắt đầu hoài nghi Tần Khải bị tâm thần rồi, xem ra cần phải nghĩ lại chuyện chung thân đại sự của con gái!
Nhưng Tần Khải lại nhìn Trần Hải như một lão già điên, sau đó anh chẹp miệng nói với Trương Huy: “Tiểu Trương, ông già nên lú lẫn hay mắt mọc dưới mông mà lại tuyển cái thứ này vào làm việc ở viện hả? Có biết lão ta suýt hại chết một mạng người không?”
“Thằng kia, tao thấy mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.
Bảo vệ đâu, lôi nó ra ngoài cho tôi!”
Trần Hải tức phát điên rồi gào lên.
Tần Khải muốn tự sát thì đừng có trách ông ta.
“Tần Khải, rốt cuộc cháu đang làm gì thế? Đừng làm rối tung mọi chuyện lên nữa”, Triệu Diệu Quang đứng cạnh Tần Khải rồi bực dọc nói.
Đến họ cũng không đắc tội với viện trưởng Trương được đâu.
Nhưng ông ấy vừa nói dứt câu thì Trương Huy luôn im lặng nãy giờ đã lên tiếng.
“Tiểu sư thúc, người đến Trung Hải khi nào thế ạ?”, Trương Huy đứng dậy để nhường chỗ ngồi cho Tần Khải.
Hơn nữa, ông ấy còn khom lưng nói với giọng đầy kích động, còn trang trọng hơn cả nói chuyện với bố mình.
“Tiểu, tiểu sư thúc ư?”
Nghe thấy thế, cả ba người kia đều như hoá đá.
Nhất là Trần Hải, cằm ông ta sắp rụng xuống đất rồi.
“Cũng mới thôi…”, Tần Khải bật cười, sau đó ngồi thế xuống chỗ của Trương Huy.
“Sao không liên lạc với đệ tử, để đệ tử đi đón người”, Trương Huy cung kính nói chuyện với Tần Khải, mặc kệ ánh mắt soi mói của mọi người.
“Cũng tại điện thoại hết pin”.
Tần Khải lôi cái điện thoại cũ rích ra rồi nhún vai nói.
Hai người cứ thế trò chuyện vui vẻ, tuy có cách biệt rõ ràng về tuổi tác, nhưng hình như cũng không ảnh hưởng gì tới quan hệ của họ.
Vợ chồng Triệu Diệu Quang và Trần Hải thấy thế thì chỉ biết đứng như trời trồng, không nói một câu.
Thậm chí họ còn nghĩ mình đang nằm mơ hoặc mắt có vấn đề.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi!
“Viện… viện trưởng, nó… nó là sư thúc của anh thật ạ?”
Trần Hải nuốt nước miếng rồi lắp bắp hỏi, giọng điệu vô cùng khẩn trương.
Nếu chuyện này là thật thì ông ta toi đời rồi.
“Thế tai ông cũng có vấn đề à? Không nghe thấy ông ấy gọi tôi là sư thúc hay sao?”
Tần Khải liếc xéo ông ta một cái, sau đó vỗ vai Trương Huy.
Anh cố ý kéo dài giọng nói: “Tiểu Trương, nay ông phải đòi lại công bằng cho tôi đấy!”
Trương Huy méo mặt, đầu đầy vạch đen nói: “Tiểu sư thúc, người đừng gọi đệ tử là Tiểu Trương nữa được không, giờ đệ tử là viện trưởng rồi”.
“Cũng đúng nhỉ, lần trược gặp ông thì đã là năm năm trước.
Khi ấy, ông mới là bác sĩ chính thì phải, mới năm năm thôi mà đã lên thành viện trưởng rồi, xem ra y thuật của ông tiến bộ nhanh lắm nhỉ?”
Tần Khải bật cười ha hả, tới mức Trương Huy cũng phải liếc xéo anh.
Đột nhiên có hai người bảo vệ xuất hiện ở cửa phòng, họ cầm cái côn như chuẩn bị đánh nhau đến nơi.
“Bác sĩ Trần, ông gọi chúng tôi ạ?”
Song, Trần Hải lại đứng ngây ra như tượng gỗ, mặt lúc trắng lúc đó, mãi sau chẳng thấy nói gì.
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ viện trưởng và Tần Khải lại là người quen thân của nhau.
Hơn nữa, hình như viện trưởng còn có thái độ rất cung kính với Tần Khải này.
Thôi thế là thôi, ông ta xong đời thật rồi.
Thấy Trần Hải không nói gì, Tần Khải cười nói: “Tiểu Trương, ông mà không lên tiếng là sư thúc của ông sẽ bị tống cổ ra ngoài đó”.
Trương Huy chẹp miệng, với tài năng của Tần Khải thì có ai dám đuổi anh ngoài sư phụ của anh chứ?
“Trần Hải! Ông đã bị đuổi, lời nói cùng hành vi của ông hôm nay đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của bệnh viện, ông không còn đủ tư cách làm việc ở đây nữa”.
Trương Huy hắng giọng rồi nghiêm túc nói với Trần Hải.
“Hai cậu đến đúng lúc lắm, mau lôi Trần Hải ra ngoài”.
Trương Huy vừa nói xong thì Trần Hải cũng bắt đầu hoảng loạn.
“Đừng mà viện trưởng, là tôi có mắt như mù, xin viện trưởng hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi đảm bảo sau này sẽ tận tuỵ với công việc…”
Trần Hải méo mặt, sợ đến mức liên tục xin tha lỗi, thậm chí còn suýt quỳ xuống dập đầu.
Chẳng dễ gì ông ta mới có được vị trí như hôm nay, nếu bị đuổi thì sau này phải sống thế nào?
Các bác sĩ và điều dưỡng đứng quanh thấy thế thì cũng bắt đầu bàn tán.
Vợ chồng Triệu Diệu Quang thì ngơ ngác nhìn nhau, họ cũng không ngờ Trần Hải vừa nãy còn ngông nghênh mà giờ đã khóc lóc sướt mướt như đàn bà.
Tần Khải này thật sự không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Trương Huy tỉnh bơ hất tay đẩy Trần Hải ra.
“Giờ ông có nói gì cũng vô dụng thôi, việc chẩn đoán nhầm bệnh có thể bỏ qua, nhưng ông dám vu oán cho sư thúc tôi là lừa đảo, vậy thì không thể chấp nhận được!”
Với y thuật của tiểu sư thúc thì đến các ngôi sao sáng trong làng y thuật gặp cũng phải tôn lên làm sư phụ.
Một Trần Hải cỏn ông thì chưa đủ tư cách vu oan cho anh.
Trần Hải cắn răng nói: “Viện trưởng, nhưng đúng là nó trị bệnh phi pháp mà, đó là sự thật, hơn nữa ông cũng không được đuổi tôi”.
Trần Hải vẫn cố thanh minh.
Nhất là khi nói ra câu cuối, ông ta còn trầm giọng xuống như đang ra hiệu gì đó với Trương Huy.
Trương Huy nghe xong thì không khỏi cau mày.
Có thể người khác không biết, nhưng ông ấy rất hiểu ý đồ của Trần Hải.
Cậu của Trần Hải là một trong các viện phó ở viện, hơn nữa còn là người nhà họ Lý.
Nếu không, có cho thêm mười lá gan thì Trần Hải cũng không dám ngông thế này.
“Trần Hải, ông đã làm những việc gì có cần tôi phải nhắc lại không?”
Triệu Diệu Quang bước lên rồi lạnh lùng nói.
“Bố tôi chỉ chết lâm sàng mà ông bảo không cứu được nữa, ông thật sự không phát hiện ra hay cố ý làm vậy?”
“Ông đừng có ngậm máu phun người!”, Trần Hải phản bác lại, nhưng giọng nói run rẩy đã tố giác sự chột dạ của ông ta.
“Tôi ngậm máu phun người? Tôi đoán ông đã nhận lệnh của ai đó rồi cố ý không cứu chữa cho bố tôi đúng không?”, Triệu Diệu Quang cũng bắt đầu vạch trần Trần Hải.
Trước đó, ông ấy đã thấy nghi nghi rồi.
Bố ông ấy chỉ bị ngã, không hề va chậm vào các bộ phận trọng yếu thì sao có thể nguy hiểm tới tính mạng được?
Chắc chắn nhà họ Lý đã nhúng tay vào chuyện này.
Nếu Tần Khải không đến kịp thì đám người xấu kia đã được như ý nguyện rồi.
“Ông… ông vu oan giáng doạ, tôi sẽ kiện ông”, Trần Hải tái mặt, tuy vẫn già mồm nhưng mồ hôi lạnh đã túa ra.
.