Chương 82
Tuy Chu Tư Tư có quấn khăn tắm nhưng không chặt nên sau hành động ban nãy, đã để lộ điểm nhạy cảm.
Tần Khải nhìn xong thì suýt chảy máu mũi, mắt không thèm chớp luôn…
“Anh còn dám nhìn à? A, tôi sẽ giết anh!”, Chu Tư Tư cuống cuồng quấn lại khăn tắm, sau đó vừa tức vừa xấu hổ như ngọn núi lửa sắp phun trào.
“Thôi, có gì thì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ!”
Tần Khải mỉm cười ngại ngùng, sau đó vội vàng lùi lại, rất tự giác mà đóng cửa, sau đó biến mất dạng.
Chu Tư Tư nghiến răng nghiến lợi, sau đó nắm chặt tay nói: “Có giỏi thì anh đứng yên đấy, hôm nay tôi sẽ quyết sống mái với anh”.
Tần Khải nghe xong chỉ thấy lạnh sống lưng.
“Có ngu mới ở lại!”
Giờ mà không chạy thì định chờ đến lúc nào?
Anh không ngờ là tự nhiên có một cô gái lạ xuất hiện ở nhà của Triệu Băng Linh, đã thế còn không đóng cửa lúc tắm.
Giờ thì hay rồi.
Lại đắc tội thêm một một cô gái đanh đá nữa.
Vì sợ cô gái này sẽ liều mạng với mình nên anh chẳng thèm thay đồ mà chạy luôn.
Anh phóng con xe điện mà Đinh Kim Phúc đền cho mình trốn thoát khỏi hiện trường.
Ra khỏi tiểu khu rồi, anh mới thở phào một hơi.
“Con gái bây giờ khó chơi quá!”
Tần Khải định đi ăn sáng đã rồi mới đi mua quần áo.
Nhưng anh vừa ra khỏi tiểu khu thì chuông điện thoại đã vang lên.
“Xong rồi, chắc chắn là cô gái ban nãy đã mách lẻo với Triệu Băng Linh”.
Nhìn thấy tên của Triệu Băng Linh nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Tần Khải khóc không ra nước mắt.
Không cần đoán cũng biết chắc hẳn Triệu Băng Linh sẽ hỏi tội anh.
“Tần Khải, tôi cho anh nửa tiếng để đến văn phòng của tôi ngay”.
Biết ngay mà!
Tần Khải vừa nghe máy thì đã nghe thấy tiếng của Triệu Băng Linh gào lên ở đầu bên kia.
“Ờm…”
Tần Khải đang ấp úng định giải thích thì Triệu Băng Linh đã cúp máy.
“Con gái con đứa gì mà ghê thế!”
Tần Khải liếc xéo điện thoại rồi thở dài nói.
Con lâu anh mới sợ Triệu Băng Linh.
Nhưng tại tâm bất chính, lẻn vào phòng ngủ của Triệu Băng Linh.
Không thì đã chẳng gặp Chu Tư Tư.
Đáng đời!
Để vớt vát lại hình tượng dũng mãnh và khí chết, anh sẽ đi giải thích cho rõ ràng.
Văn phòng tổng giám đốc của Triệu Thị.
Triệu Băng Linh tức tối cúp máy, sau đó mới nhìn snag cô gái trạc tuổi ở bên cạnh.
“Tư Tư cũng thật là, mới sáng ngày ra đã chạy đến nhà tớ tắm gội, đã thế còn không khoá cửa, đầu óc để đâu rồi không biết?”
“Kỳ Kỳ, sau cậu nhớ bảo ban lại cô em họ này đi nhé”.
Vương Kỳ là bạn thân từ hồi đại học của Triệu Băng Linh, đồng thời cũng là chị họ của Chu Tư Tư.
Tuy cô ấy có vóc dáng nhỏ nhắn và giọng nói dịu dàng, nhưng tính cách thì chẳng khác gì cô em họ của mình.
Nghe thấy thế, cô ấy khoanh tay rồi nói: “Tư Tư cũng bất đắc dĩ mà, có một cậu ấm ở trường suốt ngày lẽo đẽo theo nó. Sáng nay, lúc nó đi chạy bộ, tên kia còn kéo cả lớp đến sân vận động tỏ tình, làm nó sợ chạy mất cả dép”.