“Hôm nay chúng ta mở gấp một cuộc họp ở bộ phận thị trưởng là thật sự cần thiết, điều này có ý nghĩa chỉ đạo cho sự phát triển cho công việ của chúng ta sau này.
Tổng giám đốc Triệu đã nêu rõ những ý chính trong cuộc họp của tổng công ty và chỉ đạp hướng đi cho phòng mình, hi vọng mọi người sẽ nghiêm túc tiếp thu, hiểu rõ và thực hiện cho thật tốt…”.
Ngô Bình vừa bước chân vào tầng của phòng thị trường thì đã nghe thấy tiếng nói.
Hình như bên trong đang có cuộc họp.
Đương nhiên đây không phải vấn đề chính, quan trọng là người đang phát biểu có giọng nói trong trong trẻo như tiếng chim.
Theo kinh nghiệm phán đoán nhiều năm của Ngô Bình thì chắc chắn đây là một đại mỹ nữ.
Hơn nữa, giọng nói này còn nghe rất quen.
Nghĩ vậy, Tần Khải vô thức bước chân nhanh hơn.
Khi đến cửa phòng họp, anh thò đầu vào nhòm với vẻ tò mò.
Sao lại là cô ấy…
Nhưng đến khi nhìn rõ gương mặt của người đang nói thì Tần Khải chợt trố mắt ra, sau đó tự động rụt cổ lại.
Vương Kỳ đang phát biểu hình như cũng nhận thấy điều gì đó nên chợt nhìn qua.
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Khải đang định chuồn thì bất đắc dĩ phải dừng hình.
Anh cố nặn ra một nụ cười chân thành rồi đi vào.
Tuy anh giả vờ rất giống, nhưng nụ cười trên mặt ít nhiều vẫn có vẻ lúng túng.
Dù Vương Kỳ đúng là một người đẹp, nhưng chuyện của Chu Tư Tư lần trước, cô ấy cũng gây cho Ngô Bình không ít phiền phức.
Bây giờ, Triệu Băng Linh có thái độ thờ ơ với Tần Khải, Vương Kỳ có công rất lớn.
Thế mà cô ấy lại là sếp trực tiếp của mình, Tần Khải chỉ thấy đau đầu.
Anh sợ nhất là phiền phức, còn phụ nữ thì luôn là cội nguồn của mọi phiền phức trên đời…
“Anh giỏi lắm Tần Khải, mới ngày đầu đi làm đã đến muộn! Còn không biết hôm nay có cuộc họp nữa”.
Vương Kỳ thấy Tần Khải đi vào thì rõ ràng khá ngạc nhiên, nhưng cô ấy rất nhanh lấy lại phong độ.
Hôm qua, Triệu Băng Linh đã gọi báo cô ấy biết phòng thị trường sẽ có thêm nhân viên mới.
Nhưng Vương Kỳ không ngờ là người này chính là Tần Khải…
Như nhớ ra chuyện gì đó, sau vẻ kinh ngạc, ánh mắt Vương Kỳ xẹt qua vẻ giảo hoạt.
Cô ấy chẳng khác nào con mèo đang chán thì nhìn thấy món đồ chơi thú vị.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Tần Khải chỉ biết than trời.
“Khụ khụ… Tôi thấy trưởng phòng Vương nói rất đúng, dưới sự lãnh đạo của sếp, phòng thị trường chúng ta đã mở ra một cục diện mới rất tốt và có được thành tựu lớn.
Đây là điều mà tất cả chúng ta đều biết, mọi người nói có đúng không?”, Tần Khải đi được nửa đường thì đảo mắt nói.
Các nhân viên ngồi bên dưới nghe thấy Tần Khải nịnh bợ sếp như vậy thì đều ngẩn ra, ngay sau đó đã vỗ tay hưởng ứng.
Tuy họ không biết anh là ai nhưng thấy đúng thì cứ vỗ tay thôi.
Dẫu sao Vương Kỳ cũng là sếp mới, với cô sếp từ trên trỏi rơi xuống này, họ nào dám bất kính.
Vương Kỳ đang định thị uy với Tần Khải, nhưng chưa kịp nói thì đã bị tiếng vỗ tay lấn át rồi.
Tần Khải thì cười he he, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
Anh nhìn lén Vương Kỳ rồi mỉm cười đắc ý.
Như thể anh muốn nói cô ấy không có cửa để đấu với mình.
Được thôi, anh…
Vương Kỳ ở phía trên lập tức nhăn mặt.
Nhưng nếu cô ấy cứ nhằm vào một mình Tần Khải thì cũng không hay.
Vì thế, Vương Kỳ đành nuốt cục tức rồi vừa đọc bản thảo vừa tính kế trả thù.
Cô ấy là bạn thân của Triệu Băng Linh nên thấy mình cần phải xử lý Tần Khải hộ cô bản thân, kiểu gì cũng phải hạ bệ anh.
Điều này chắc chắn không phải lấy việc công trả thù riêng, dẫu sao Triệu Băng Linh cũng thường xuyên oán thán về Tần Khải với cô ấy.
“Được rồi, tiếp theo tôi sẽ sắp xếp công việc.
Tiểu Trương, cậu hãy làm biên bản cuộc họp hôm nay, chiều nộp cho tôi.
Tiểu Vương, cô tiếp tục liên lạc với khách hàng…”
Vương Kỳ bỏ tài liệu xuống, sau đó nhanh chóng sắp xếp công việc cho mọi người.
Sau đó, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp.
Loáng cái, chỉ còn lại mỗi Tần Khải và Vương Kỳ.
Hai người cách nhau một cái bàn, sau đó nhìn nhau như đang đấu trí.
“Tần Khải, tuy anh là nhân viên mới nhưng giờ tôi có một nhiệm vụ rất quan trọng giao cho anh…”
Vương Kỳ mở vài trang báo cáo công việc, sau đó nhìn chằm chằm vào tờ cuối cùng một lúc lâu.
Sau đó, cô ấy ngẩng lên với vẻ giảo hoạt, nhưng vẫn cố tỏ vẻ hiền từ.
Rõ ràng đây là thái độ khi định bẫy người khác.
Tần Khải máy mắt phải nói: “Tôi từ chối được không? Sếp Vương, cô cũng biết đấy, tôi là người mới, đã có kinh nghiệm gì đâu, tôi…”
“Kinh nghiệm thì phải tích luỹ dần dần.
Tôi đánh giá thực lực của anh rất cao, Tần Khải, anh đừng phụ sự tín nhiệm của tôi chứ”.
Tuy nói thế, nhưng loáng cái, Vương Kỳ đã quay ngoắt thái độ, sau đó đi tới gần Tần Khải rồi đập một tờ giấy xuống cạnh anh.
“Nội dung công việc đây, anh nghiên cứu kỹ vào, sau đó phải hoàn thành cho tôi trong vòng ba ngày”.
“Ơ… sếp, thế sao được?”
Tần Khải đọc lướt xong thì lập tức nhăn mặt.
Nội dung công việc mà anh nhận được là giấy nợ, đây toàn là các món nợ từ xa lắc xa lơ rồi.
Lâu nhất thì từ năm năm trước, trong thời gian qua, chưa ai xử lý được món nợ này.
Khỏi cần nói cũng biết con nợ khó chơi thế nào.
Vương Kỳ đầy việc này cho anh có khác nào gây chuyện với anh cơ chứ!
“Anh thấy khó à?”
Vương Kỳ kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh Tần Khải rồi cười rất đắc ý.
Nụ cười này nở trên gương mặt xinh đẹp lại ở khoảng cách gần, rất dễ khiế người ta suy nghĩ xa xôi.
Thoạt nhìn Vương Kỳ như một con sói đói, còn Tần Khải thì như con dê non.
“Khó thì không, nhưng quan trọng là việc này có lợi gì cho tôi?”
Tần Khải cố ý nhích gần tới Vương Kỳ hơn rồi bật cười hỏi.
Anh gần như dán sát vào tai Vương Kỳ, giọng nói còn có phần mờ ám.
“Anh… Tôi cảnh cáo anh, đây là công ty, anh đừng có làm bậy!”
Vương Kỳ chợt đỏ mặt rồi vội ôm người đứng dậy.
“Ha ha…”
Tần Khải vốn có định làm gì đâu nên lập tức ôm bụng cười.
Đều là nữ cường, nhưng Vương Kỳ lại kém hơn Triệu Băng Linh một chút.
Người ta nói, con gái mà chỗ nào đó càng to thì não càng…
Anh nhìn ngực của Vương Kỳ rồi lập tức có phán đoán.
Quả nhiên các cụ nói cấm có sai bao giờ…
“Đây là công việc, anh còn muốn lợi ích gì? Tôi là sếp của anh đấy, lời nói của tôi là mệnh lệnh! Trong ba ngày mà anh không làm xong việc thì tôi sẽ mách Linh Linh, để cô ấy đuổi anh khỏi công ty”.
Biết bị Tần Khải chơi một vố, Vương Kỳ tức đến nghiến răng.
“Được rồi, sếp là nhất!”
Tần Khải tươi cười rồi cố ý nhìn từ mặt Vương Kỳ xuống dưới.
Vương Kỳ biết thừa ý của Tần Khải.
Song, cô ưỡn thẳng ngực rồi đắc ý nói: “Đương nhiên!”
“Xem ra để bảo vệ sự đúng đắn của sếp thì tôi phải làm việc chăm chỉ rồi.
Được thôi, ba ngày thì ba ngày, đây cũng là việc nhỏ thôi mà, cứ giao cho tôi.
Nhưng nếu tôi làm xong thì sếp phải thưởng cho tôi đấy nhé, ví dụ như…”
Tần Khải cầm tài liệu lên rồi nhe răng, sau đó lại liếc nhìn tài nguyên của Vương Kỳ.
Cô gái này rất gian xảo.
Nếu là người khác thì chắc Vương Kỳ đã gặp chuyện bất trắc rồi.
Thấy Tần Khải đã bị lừa, mắt Vương Kỳ sáng lấp lánh, vẻ đắc ý không thể che giấu.
Đây là món nợ đã nhiều năm, nếu có thể đòi về thì đâu chờ đến giờ.
Cô ấy không tin Tần Khải có thể đòi được, vì đây là nhiệm vụ bất khả thi.
Chờ anh thất bại trở về, người làm sếp như cô ấy sẽ xử lý anh..