“Trưởng phòng? Làm trưởng phòng được đấy, có thể quản lý công việc, tôi cũng muốn làm trưởng phòng”.
Tần Khải nhìn thấy cảnh đấy thì liền nảy ra sáng kiến, cười tít mắt, vò tay tiến về trước.
“Anh… Tần Khải, anh muốn sinh sự mà, muốn gây thêm rắc rối cho tôi đúng không?”
Triệu Băng Linh đập bàn, giận đến suýt lên gối.
Một tên Triệu Tiểu Mao đã đủ đau đầu rồi, không ngờ Tần Khải còn sợ thiên hạ không loạn.
“Bà xã, em nói vậy là sai rồi, chúng ta chung giường… Chậc, ý anh là chúng ta là người cùng chiến tuyến, anh ta có thể có đãi ngộ đặc biệt, vậy anh xin chút cháo cũng đâu có quá đáng đúng không?”
Tần Khải không nổi giận mà ngược lại còn cười tít mắt, nói chuyện rất có lý lẽ.
Triệu Băng Linh vốn đang nổi giận đùng đùng, nhưng vừa nghe thấy ba chữ “chung một giường” thì mặt liền tái xanh, đập bàn hét lớn: “Tần Khải, tôi cảnh cáo anh, đây là công ty, anh nói chuyện nên chú ý một chút, còn nữa, không được gọi tôi là bà xã”.
Triệu Tiểu Mao liếc mắt, buông lời chế giễu: “Chà, anh mà cũng đòi làm trưởng phòng sao? Cũng không biết lấy nước tiểu tự soi lại mình, là cái thá gì chứ, xem mình là người nhà họ Triệu thật đấy à?”
“Chậc chậc, tôi không thích nghe mấy lời đó của anh đâu, tốt xấu gì tôi cũng là con rể chuẩn của nhà họ Triệu, quan hệ với nhà họ Triệu cũng không thua gì anh đúng không?”, Tần Khải đảo mắt, nở nụ cười trêu chọc.
Triệu Tiểu Mao mới tưởng Tần Khải cố tình muốn đối đầu với anh ta.
Lập tức thuồng mặt ra, đập bàn đứng dậy, chỉ vào mặt Tần Khải và lớn tiếng mắng: “Đm, họ Tần kia anh hay lắm, ngứa đòn đúng không? Anh mà cũng muốn làm người nhà họ Triệu à? Có tin chỉ với một câu của ông đây cũng có thể khiến anh phải cút khỏi công ty nhà họ Triệu không hả? Còn muốn làm trưởng phòng nữa? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, cũng không biết tự xem lại mình là thứ gì”.
“Vậy sao? Không bốc phét đấy chứ? Tôi vẫn là câu nói đó, tôi có thể khiến anh cút khỏi Trung Hải đấy”.
Tần Khải vòng hai tay trước ngực, bắt chước theo giọng điệu của Triệu Tiểu Mao, đáp trả lại anh ta.
“Anh…”
Triệu Tiểu Mao tức đến tận óc nhưng lại bị Tần Khải làm cho á khẩu.
Triệu Băng Linh ngồi trước bàn làm việc, cô đang đau đầu nhưng lúc này lại cố ý không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng.
Trên thực tế, Triệu Băng Linh thấy họ cãi nhau thì trong lòng vui như hội.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đối phó với loại người như Triệu Tiểu Mao thì phải để người chuyên nghiệp như Tần Khải ra tay mới được.
Khả năng chiến đấu của anh không phải chỉ là lời đồn.
Mới có hai câu mà đã khiến cho dập tắt được ngọn lửa ngông cuồng của Triệu Tiểu Mao rồi.
Triệu Băng Linh nắm chặt tay thành nắm đấm.
Trong lòng thầm hét lớn “cố lên” cổ vũ cho Tần Khải.
“Tôi cái gì mà tôi, tôi nói không đúng sao? Có một vài người chỉ giỏi cái miệng, nói phét đến tận trời.
Nhưng khi làm việc thật sự thì chỉ có thế, đến là thói quen xấu, phải trị”.
Tần Khải vẫn bắt chước theo giọng điệu của Triệu Tiểu Mao, cười đắc ý.
“Tôi… đm, đồ phế vật, đồ ngu!”
Triệu Tiểu Mao xấu hổ quá hóa giận, nói không lại Tần Khải thì chỉ vào mặt anh và chửi thề.
Tần Khải chỉ im lặng đứng nhìn Triệu Tiểu Mao lên mặt không thành công như đang xem một chú hề múa cột.
Còn về những lời tục tĩu đó thì Tần Khải bỏ hết ngoài tai.
Triệu Tiểu Mao chửi mắng cả buổi, không những không nguôi giận mà còn bực bội thêm.
Đừng nói là Triệu Tiểu Mao, đến cả Triệu Băng Linh cũng ngây cả người.
Bị mắng thậm tệ đến vậy mà vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Khả năng nhẫn nhịn của Tần Khải giỏi thật, dù sao thì cô cũng tự nhận mình không bằng anh, kém rất xa.
“Anh cút ra khỏi đây cho tôi, đây là công ty của nhà họ Triệu”.
Triệu Tiểu Mao giận đến mất kiểm soát, đưa tay định tóm lấy Tần Khải.
Không ngờ Tần Khải chỉ liếc mắt đã làm cho Triệu Tiểu Mao sợ rụt tay lại.
Dù sao thì anh ta cũng biết sự lợi hại của Tần Khải.
Đến cả bố mẹ anh ta mà anh cũng dám đánh thì nói gì đến anh ta.
“Mắng nhiếc có tác dụng không? Với năng lực đó của anh mà cũng đòi làm trưởng phòng? Không sợ bị cười rớt răng sao?”, Tần Khải không muốn ra tay, cũng không tiến về trước, chỉ nheo mắt, cảnh cáo anh ta.
“Anh, anh là cái thá gì, anh mới đến nhà họ Triệu mấy ngày dựa vào đâu mà đòi quản lý chuyện công ty?”
Triệu Tiểu Mao cứng đầu hằng hộc nói rồi lập tức lùi về sau, giữ khoảng cách với Tần Khải.
Hắn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại sợ Tần Khải đột ngột ra tay với mình.
“Anh hỏi tôi là cái thá gì sao? Bây giờ tôi nói cho anh biết, anh nghe cho rõ…”
Bỗng dưng Tần Khải đến trước bàn làm việc, im lặng.
Rồi bỗng cầm cây bút trên bàn, phóng xuống.
Một tiếng “soạt” vang lên.
Triệu Tiểu Mao chỉ thấy một bóng đen lướt qua.
Ngoảnh đầu thì thấy cây bút đó đã cắm lên cánh cửa sau lưng anh ta.
Vẫn chưa hết, Triệu Tiểu Mao sờ lên cái mũ trên đầu thì thấy nó đã bị thủng một lỗ lớn.
Nghĩ thôi cũng biết chỉ cần lúc nãy Tần Khải ném lệch một chút thì cây bút đó sẽ cắm vào đầu anh ta rồi.
Triệu Tiểu Mao tái mặt, hít hơi ngược vào trong.
Cơ thể run lấy bẩy, sợ đến chân mềm nhũn.
Còn Tần Khải thì cứ làm như không có chuyện gì xảy ra, vui vẻ tựa vào bàn làm việc: “Người mà anh không dám cãi, tôi dám cãi, chuyện anh không dám làm, tôi dám.
Chỉ một câu thôi, chuyện anh có thể quản được, tôi muốn quản, chuyện anh không quản được tôi càng muốn quản.
Con rể của nhà họ Triệu được ông cụ làm chủ, lựa chọn là tôi, sao hả? Đã đủ rõ chưa?”
“Tôi…”
Triệu Tiểu Mao run lẩy bẩy, mới nói được một chữ thì đã bị ánh mắt của Tần Khải dọa cho sợ tái mặt.
Lúc đang cứng miệng thì lập tức sửa lời: “Tôi… Tôi sẽ mét ông nội.
Anh làm loạn ở công ty, cậy thế ông nội làm mưa làm gió, anh hãy đợi đấy”.
“Anh đi mét đi, anh cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi, chà chà… Xem ra bà xã tôi cũng biết nhìn xa nên mới không cho anh làm trưởng phòng.
Tần Khải cười nhạt và không quên nói tốt cho Triệu Băng Linh.
Không ngờ anh vừa ngoảnh lại thì thấy Triệu Băng Linh đang liếc mình.
Triệu Băng Linh ngất mặt, ánh mắt như muốn nói Tần Khải phản ứng quá chậm, đến giờ mới phát hiện ra ưu điểm của cô.
Thờ ơ trước sự nhiệt tình của cô.
Tôi nhịn…
Tần Khải giả vờ không thấy, ngoảnh mặt lại, cười tít mắt nhìn Triệu Tiểu Mao.
Triệu Tiểu Mao vốn hèn nhát, gặp phải ánh mắt của Tần Khải thì càng sợ nổi da gà.
Triệu Tiểu Mao há hốc mồm, nghĩ đến cái lỗ trên mũ và cuối cùng cũng không dám cãi lại.
So với Tần Khải, anh ta thật sự không chỉ thua mỗi một bậc.
Xét về khí thế và năng lực thì hai người họ đều không thuộc cùng một đẳng cấp.
Dù cho có phẫn nộ có không cam tâm tới mức nào thì cũng chỉ có thể nuốt cục tức đó xuống.
Anh ta không thể nổi giận nên chỉ có thể dùng chiêu cũ.
“Giờ tôi sẽ đi méc ông nội, anh… anh hãy đợi đấy”.
“Tôi không ý kiến, về nói với ông cụ rốt cuộc cháu trai của ông ấy vô dụng đến mức nào.
Vậy chẳng phải quá tốt sao? Tôi mong còn không được nữa”.
Tần Khải xòe tay, không quan tâm, không xem Triệu Tiểu Mao ra gì.
Nhưng câu nói đó của anh lại khiến Triệu Băng Linh không nhịn được mà bật cười.
Tên xấu xa này sao lại nói chuyện móc họng thế?
Có điều mình thích.
Triệu Tiểu Mao bực bội, nhìn hai người họ kẻ tung người hứng.
Anh ta còn tưởng Tần Khải và Triệu Băng Linh thông đồng trước với nhau, cố tình làm nhục hắn.
Triệu Tiểu Mao giận quá mất lí trí.
Anh ta thật sự đánh không lại Tần Khải.
Nhưng chuyện đó không có nghĩa anh ta không có cách đối phó với Trần Băng Linh..