"Mày nghe rõ chưa? Nói thật, vợ mày lọt vào mắt xanh của tao là may mắn của mày!"
Lý Tiếu Lai cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào ngực Triệu Băng Linh giống như sói đói nhìn cừu nhỏ.
Đám người họ Lý kia lại cười.
Vợ chồng Triệu Hoành Quang thấy Lý Tiểu Lai giành được thế thượng phong thì cũng cười đắc ý.
Lưu Hiểu Vi còn khoa trương vỗ ngực thình thịch, như thể là hoảng hốt lắm.
"Được, nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ phá lệ cho anh chút thể diện".
Tần Khải khẽ mỉm cười, như thể anh cực kỳ hợp tác.
Người nhà họ Lý cười phá lên như thể đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
Triệu Hoành Quang và vợ thậm chí còn nhẹ nhõm hơn, họ sợ rằng Tần Khải sẽ giành được thế thượng phong và điều đó sẽ gây rắc rối.
Người duy nhất không vui là Triệu Băng Linh.
Đôi mắt to của cô nhìn Tần Khải không rời, hàm răng nghiến chặt.
Ngay cả khi Tần Khải khuất phục thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ thỏa hiệp.
"Phải vậy chứ.
Ha ha....!kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt", Lý Tiếu Lai cười ngạo nghễ.
Nghĩ đến việc có thể làm nhục Triệu Băng Linh trước mặt Tần Khải, hắn ta không khỏi phấn khích.
Đặc biệt, Tần Khải rõ ràng có thể hạ gục hắn ta chỉ bằng một cú đấm.
Nhưng vì sức mạnh của nhà họ Lý, anh chỉ có thể sợ hãi đứng im, thậm chí còn phải tiếp tay cho giặc làm nhục chính vợ chưa cưới của mình".
Lý Tiếu Lai vô cùng kích động, chỉ muốn lập tức quay lại đè Triệu Băng Linh xuống.
"Nếu mày đã đồng ý thì nhìn cho rõ đây.
Chơi gái là việc tao giỏi nhất, hôm nay tâm tình tao rất tốt, cho nên sẽ dạy miễn phí cho mày một bài học, cái gì gọi là bảy vào bảy ra, ha ha.
.
.
"
Lý Tiếu Lai xoa xoa tay, vẻ mặt vô cùng thô bỉ.
Một đám người nhà họ Lý cũng hùa theo, trên mặt lộ ra nụ cười tục tĩu.
"Anh họ, anh chỉ là khoác lác mà thôi, anh thật sự lợi hại như vậy sao? Em không tin!"
"Giám đốc Triệu, cô hôm nay có phúc đấy, lát nữa đừng kêu to quá nhé!"
"Nói vớ vẩn, tôi thấy may mắn thật sự là thằng nhà quê này, lát nữa tranh thủ học kỹ năng thực hành, hehe".
...!
Ngay khi kẻ kia vừa dứt lời, đám đông lập tức cười ồ lên.
Lý Tiếu Lai lúc này chẳng khác nào con hổ đói, hắn vừa di chuyển thì đột nhiên có thứ gì đó nắm lấy tay áo hắn ta.
"Gì? Ý mày là sao!"
Vừa quay người lại hắn liền thấy chính Tần Khải đang kéo mình, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.
Còn Triệu Băng Linh lúc này trái tim đã lạnh đi một nửa cũng nhìn Tần Khải với vẻ hoài nghi.
"Ý tôi là gì hả? Đương nhiên là muốn thảo luận với anh rồi", Tần Khải mỉm cười, nhưng trong mắt anh lại hiện lên một tia sắc lạnh.
"Còn thảo luận cái gì nữa? Vừa rồi không phải mày đồng ý rồi sao? Mày đùa tao đấy à!" Lý Tiếu Lai không thoát ra được, thẹn quá hóa giận.
"Tôi muốn cho anh thể diện, nhưng ý của tôi là: vì nể mặt nhà họ Lý, nếu hiện tại anh dập đầu xin lỗi, tôi sẽ bỏ qua.
Đừng nổi giận, không phải tôi đang trêu anh đâu", Tần Khải nói nhẹ nhàng với vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Cái gì? Mày điên rồi hả?" Lý Tiếu Lai cảm thấy tức cười đến nỗi bật cười thành tiếng, hai mắt gần như có thể bốc hỏa.
Nhìn thấy Tần Khải thực sự đứng ra bảo vệ mình, Triệu Băng Linh cảm thấy ấm áp trong lòng, cảm giác đó không biết phải diễn tả như thế nào.
Một cảm giác an toàn mạnh mẽ làm cô bình tĩnh lại ngay lập tức.
Thậm chí, cô bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Tần Khải.
Rốt cuộc, những gì anh ấy phải đối mặt là toàn bộ gia tộc nhà họ Lý.
Khiêu khích Lý Tiếu Lai theo cách này chẳng khác nào làm mất mặt nhà họ Lý, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
“Đồ điên, đừng có rượu mừng không uống lại đòi uống rượu phạt!”, em họ của Lý Tiếu Lai tức giận đến mức nhảy dựng lên tại chỗ.
Đám người trong nhà họ Lý như bị tát vào mặt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tần Khải làm thế này chẳng khác nào sỉ nhục cả gia tộc này.
Đây chính là thách thức uy quyền của nhà họ Lý ngay trước mặt bọn họ.
"Còn quá sớm để nói ai phải nể mặt ai.
Nhưng có một điều rất rõ ràng, các người đều đánh giá quá cao thực lực của mình, cho rằng tôi chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng đúng không?"
Tần Khải cười nhạt, quay người lại lạnh lùng nói: "Lý Tiếu Lai, anh còn có ba phút để suy nghĩ.
Đương nhiên anh cũng có thể cho rằng tôi đang đùa giỡn với anh".
"Bảo tao quỳ xuống xin lỗi? Ha ha...!Tao, Lý Tiếu Lai này trong từ điển chưa bao giờ có từ xin lỗi!", Lý Tiếu Lai không chút sợ hãi, ngược lại cười như điên dại.
Đằng sau có gia tộc chống lưng nên hắn mới ngông cuồng như vậy.
Không chỉ có Lý Tiếu Lai coi thường Tần Khải mà ngay cả thái độ của Triệu Hoành Quang cũng quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, chỉ vào Tần Khải và mắng anh ngay tại chỗ: "Thằng ranh, mất trí rồi hay sao? Nếu đắc tội với gia tộc họ Lý thì cái mạng chó của cậu không còn đâu!"
"Thật là ngu xuẩn! Tự tìm đường chết thì đừng có làm liên lụy chúng tôi! Cậu chủ Lý, như cậu thấy, thằng ranh này không liên quan gì đến chúng tôi, là một mình nó muốn chết! "
Lưu Hiểu Vi vừa mắng chửi, vừa tự thanh minh cho mình vì sợ bị liên lụy.
Hai vợ chồng này chưa bao giờ nghĩ tới sự an toàn của Triệu Băng Linh.
"Đến cháu gái mình cũng có thể dâng cho kẻ khác chơi đùa.
Ha ha, lũ tặc già các người còn có chút nhân tính nào sao? Nói các ngươi là súc sinh, chỉ sợ súc sinh cũng sẽ không đồng ý.
Đương nhiên, tôi không liên quan gì đến các người cả.
Yên tâm đi, nợ nần giữa chúng ta hồi sau sẽ tính".
Tần Khải lạnh lùng nhìn bọn họ, đáp lại không chút khách sáo.
Lý Tiếu Lai chắc chắn đáng ghét, nhưng xét về độ không biết xấu hổ, Triệu Hoành Quang còn vượt cả hắn.
"Muốn tính sổ với tôi? Tốt hơn là cậu nên nghĩ lại về tình cảnh của bản thân mình!" Lưu Hiểu Vi tức run lên, ôm cánh tay của Triệu Hoành Quang và liên tục chửi rủa.
Triệu Hoành Quang cũng lạnh lùng quát: "Đắc tội với cậu chủ Lý mà còn muốn sống sót sao?"
Tần Khải không thèm để ý đến hai người bọn họ nữa mà chậm rãi giơ tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Còn hai phút nữa, Lý Tiếu Lai, suy nghĩ xong chưa? Đừng trách tôi không nể mặt họ Lý các người đó nhé".
"Dám chọc giận tao? Tao còn sắp cho mày một trận ra bã rồi đấy! M* mày! Tao đứng ở đây, mày cứ thử động vào tao xem!" Lý Tiếu Lai tức giận cười to một tiếng, trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.
Một nhóm người nhà họ Lý cũng bắt đầu chửi bới.
"Tần Khải, hôm nay mày chết chắc!"
"Đúng là đồ ngu xuẩn, cũng không hỏi han xem thực lực nhà họ Lý như thế nào? Rõ là cục ph*n chó mà lại nghĩ bản thân mình cao sang sao?"
"Bọn tao không thích nói lý lẽ đấy, rồi mày định tính sao? Đúng là thằng nhà quê!"
...!
"Chờ một chút, Lý Tiếu Lai, thời gian không còn nhiều.
Tôi đã rất nể mặt anh rồi, anh tốt nhất nghĩ cho kỹ.
Tôi đang vội, không hơi đâu đôi co với anh".
Tần Khải nhìn đồng hồ một lần nữa và cười nhẹ, như thể anh không hề coi đám người họ Lý kia là cái đinh gì.
"Sao, mày thực sự dám động vào tao sao? Nghĩ mày dọa được tao à?" Lý Tiếu Lai hung hăng đập bàn, tức giận nhìn chằm chằm Tần Khải.
Những người còn lại trong gia tộc họ Lý cũng lắc đầu khinh thường.
Mọi người nhìn Tần Khải như thể anh là kẻ ngốc.
Ngay cả Triệu Băng Linh cũng nghi ngờ liệu Tần Khải có thực sự dám động vào Lý Tiếu Lai hay không.
Rốt cuộc, khoảng cách giữa hai người là quá lớn và địa vị của họ quá chênh lệch.
Nhà họ Lý là gia tộc hàng đầu ở Trung Hải, người thường đều không dám chọc vào.
Về phần Tần Khải, anh chỉ là một bác sĩ quèn biết vài cách chữa bệnh làng nhàng mà thôi..