Tần Khải chẳng thèm để ý tới, anh chỉ lắc đầu với vẻ tiếc nuối.
Đồ ăn đều rất ngon, nhất là món thịt kho tàu do Kỳ Mai Hoa làm, đúng là mỹ vị nhân gian.
Nhưng tiếc là một bữa tiệc vui vẻ thế này đã bị Ngô Quảng phá hỏng, không chỉ có Tần Khải mất hứng, đến đám con cháu nhà họ Vương tuy không nói gì nhưng ánh mắt họ nhìn Tần Khải chẳng khác nào nhìn kẻ thù truyền kiếp.
Chắc chỉ có một mình Kỳ Mai Hoa là thật lòng chào đón Tần Khải đến đây.
“Bà Kỳ, hôm nay cháu cũng ăn đủ rồi, lát cháu có chút việc bận nên chắc không thể nán lại lâu được.
Cảm ơn bà đã nhiệt tình đón tiếp cháu.
Tần Khải nói rồi đứng dậy lấy áo, chuẩn bị ra về.
“Cháu làm thế là vẫn giận bà rồi, nếu việc không gấp thì qua chỗ bà uống chén trà rồi hãy đi.
Bà với sư phụ cháu cũng đã lâu không gặp, vừa hay có cháu ở đây thì kể cho bà nghe chút chuyện của ông ấy”, Kỳ Mai Hoa đứng dậy, tỏ vẻ không nỡ.
Vương Tuyết cũng đứng lên theo, sau đó không quên huých em gái Vương Dao một cái.
Ba bà cháu cùng nhau tiễn Tần Khải ra ngoài, nhưng cả đường đi, Vương Dao đều bĩu mỗi, tỏ vẻ không tình nguyện.
Cô ta vẫn muốn mượn tay Ngô Quảng để chơi Tần Khải một vố nữa.
Ai dè Tần Khải còn chưa làm gì mấy thì ông anh rể hờ của cô ta đã gục trước rồi.
Vương Dao thầm mắng Ngô Quảng là tên vô dụng, song cô ta càng ngứa mắt với Tần Khải hơn.
“Thôi ạ, cháu thật sự có việc phải làm.
Để hôm khác nhất định cháu sẽ lại đến chơi với bà”, Tần Khải đã đi ra ngoài, sau đó lắc đầu từ chối.
Anh đã mất hết sạch hứng rồi, cố ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Kỳ Mai Hoa đi theo sau Tần Khải rồi bất đắc dĩ gật đầu.
Sau khi đi ra ngoài biệt thự, Kỳ Mai Hoa kéo tay Tần Khải, hai người đối mắt nhìn nhau, bà ấy mới đầy vẻ áy náy nói: “Tiểu Khải, hôm nay là lỗi của bà, bà vốn định giới thiệu cho cháu làm quen với con cháu nhà bà, ai ngờ đâu… haizz!”
Bà ấy chỉ nói nửa chừng rồi không kìm được tiếng thở dài.
Vương Tuyết đan tay vào nhau rồi tiến lên nói: “Tính Ngô Quảng là vậy, chuyện hôm nay anh đừng để trong lòng nhé”.
“Không sao không sao, bà Kỳ, mọi người đang nói gì thế ạ? Người khác không hiểu thì thôi, chứ cháu lạ gì tâm ý của hai người đâu ạ.
Cháu biết bà tốt với cháu mà”, Tần Khải vẫn tươi cười như trước.
Thấy Tần Khải không nổi giận, Kỳ Mai Hoa mới gật gù.
Tiễn Tần Khải lên xe rồi, Kỳ Mai Hoa mới quay người, ngay sau đó sắc mặt bà ấy đã thay đổi.
Sau khi quay lại biệt thự, Kỳ Mai Hoa quyết định phải dạy dỗ lại đám con cháu nhà mình.
Vương Tuyết đứng trước xe nhìn Tần Khải, nhưng lại có vẻ né tránh, cô ấy định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tần Khải giả vờ như không thấy, Vương Dao chuẩn bị lái xe thò đầu ra rồi mỉm cười một cách xấu xa, nói: “Chị, có gì thì chị nói nhanh lên, em sắp đi rồi này”.
“Khụ khụ…”, Vương Tuyết ho khan vài tiếng rồi mới áy náy nói: “Tần Khải, chuyện hôm nay thật sự là lỗi của Ngô Quảng, anh đừng để trong lòng nhé”.
“Không sao, chuyện nhỏ thôi, tôi quên ngay ấy mà, ha ha…”
Thấy Tần Khải cười, Vương Tuyết mới quay đi, sau đó vẫy tay tạm biệt anh.
Xe khởi động, loáng cái đã rời khỏi biệt thự nhà họ Vương.
Vương Dao thấy không còn ai khác nữa nên tò mò ngoái lại rồi quan sát sắc mặt của Tần Khải.
Nhưng cô ta nhìn mãi cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Tôi bảo này, anh định bỏ qua cho Ngô Quảng thật à?”, Vương Dao không nhịn được nữa nên hỏi.
Tần Khải ngồi ở hàng ghế sau bật cười nói: “Cô nói kiểu gì thế? Dù gì thì người ta cũng là anh rể của cô cơ mà”.
“Phì, mơ à! Anh ta xách giày cho chị tôi cũng không đáng.
Tại ông nội tôi ép thôi, chứ anh tưởng chị tôi đồng ý chắc? Nếu tôi mà là chị thì thà lấy đồ nhà quê như anh còn hơn loại ngụy quân tử như Ngô Quảng”, vừa nói dứt câu, mặt Vương Dao đã đỏ lựng.
“Cái này thì cô nói đúng, cuối cùng thì cũng biết nhả lời vàng ý ngọc rồi, ha ha… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cô mà là chị cô thì tôi thà ở vậy đến hết đời còn hơn”.
“Anh… đúng là tự luyến, chị đây có chết già cũng không thèm lấy anh đâu”.
“Thế thì tôi yên tâm rồi, khỏi cần lo việc từ hôn”, Tần Khải còn bày đặt xoa ngực ra vẻ như bị dọa cho sợ hết hồn.
“Anh… hừ!”
Vương Dao quay mặt đi, hiện giờ cô ta đã tức điên lên rồi.
Tuy lời Tần Khải nói là thật, hai bọn họ cũng không có ý gì với nhau, nhưng Vương Dao nghe xong vẫn thấy bực.
Sau đó, cả hai không ai nói gì nữa.
Vương Dao đưa Tần Khải đến cổng bệnh viện số 1 mà mặt mày vẫn hằm hằm.
Tần Khải cũng không nói gì.
Vương Dao chỉ đang nổi tính tiểu thư thôi, đương nhiên anh sẽ không chấp cô ta, còn Ngô Quảng kia thì hình như lúc ra về vẫn có vẻ không cam tâm.
Tuy Tần Khải đã hứa với Vương Tuyết sẽ bỏ qua cho hắn ta, nhưng nếu Ngô Quảng tự kiếm chuyện với anh trước thì…
Trong lúc đang trầm ngâm thì Tần Khải nhìn thấy cổng của bệnh viện số 1 nên định xuống xe.
Nhưng anh còn chưa kịp đặt chân xuống đất thì điện thoại đã đổ chuông.
Tần Khải tạm khựng lại, sau đó chậm rãi lấy điện thoại ra rồi nghe máy.
“Vợ à, chẳng mấy khi em gọi cho anh, mới một lúc không gặp mà đã nhớ anh rồi à?”
“Tôi… công ty có chút chuyện, anh đến đây một lát được không?”
Triệu Băng Linh định nói gì đó lại thôi.
Nghe thấy thế, Tần Khải cười hi hi nói: “Em cũng biết anh không rõ việc của công ty mà, vả lại đó là công ty của em, có liên quan gì đến anh đâu?”
“Anh… tôi có việc thật mà, nói qua điện thoại không hết được, anh có thể qua đây hộ tôi chút việc được không?”, Triệu Băng Linh rõ ràng đã tức nhưng vẫn cố giữ giọng điệu mềm mỏng.
Tần Khải: “Được thôi, nhưng anh có một điều kiện”.
Triệu Băng Linh mừng rỡ: “Anh nói đi”.
“Đơn giản lắm”.
Tần Khải tươi cười nói: “Nếu anh làm được việc thì em phải nói chuyện với ông mình về chuyện từ hôn, có mỗi điều kiện này thôi, không quá đáng chứ?”
Triệu Băng Linh: …
“Hừ, khỏi cần anh nhắc, tôi cũng đang nghĩ cách rồi.
Tốt nhất anh mau đến đây đi, không thì đừng hòng từ hôn”, Triệu Băng Linh đang ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Triệu Thị, cô suýt tức đến mức đập cả điện thoại.
Từ khi Tần Khải bước vào cuộc sống của cô, cô luôn nghĩ cách để đá anh đi.
Nhưng chuyện từ hôn lại do anh đề nghị, làm cô nghĩ sao cũng thấy bực.
Từ ngoại hình đến gia thế, cô đâu kém chỗ nào.
Chỉ cần Triệu Băng Linh nói một câu thì người muốn cầu hôn cô có thể xếp dài ba vòng Trung Hải luôn.
Cô đính hôn với Tần Khải rõ ràng là bị thiệt mà.
Còn phía Tần Khải thì anh như đang vớ được món hời.
Nếu công ty không có việc thật thì còn lâu Triệu Băng Linh mới chịu hạ mình với anh như thế.
“Tần Khải, tên khốn nhà anh, cứ chờ đó cho tôi!”.