Người trung niên trông có vẻ cũng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh có sự uy nghiêm của một bậc bề trên.
Bên cạnh còn có mấy người đàn ông lực lưỡng mặc đồ vest đen đi theo, khí thế mạnh mẽ.
“Bố đến rồi”.
Hồ Tiểu Chiêu đang trong tình cảnh khó khăn, vừa nhìn thấy người trung niên bỗng chốc như nắm được cọng rơm cứu mạng, liều mạng nhào đến.
Níu lấy tay áo của người đàn ông trung niên, khóc lóc vô cùng thảm thiết.
Người trung niên chính là gia chủ của nhà họ Đổng - Đổng Thiên Dương.
Nhà họ Đổng bao đời làm nghề y, chiếm một vị trí trong Hạnh Lâm.
Dù thực lực gia tộc không so được với nhà họ Đinh nhưng xét về thân phận và địa vị thì nhà họ Đổng không thua kém gì nhà họ Đinh.
“Đến đúng lúc lắm”.
Đinh Kim Phúc nheo mắt, ánh mắt lướt qua giữa hai bố con đó, gương mặt hiện lên tia sợ hãi khó phát hiện.
Nhà họ Đổng là một nhân vật tầm cỡ, mặc dù chuyện này là họ có lý nhưng Đinh Kim Phúc cũng không dám đắc tội với nhà họ Đổng.
Lúc này Đổng Thiên Dương đến có hơi không ổn.
“Làm bậy, bảo con ở nhà mà cứ nhất quyết ra ngoài gây chuyện, đáng đời”.
Đổng Thiên Dương trợn mắt nhìn con trai mắng.
Nghe như trách cứ nhưng lúc nói lại hơi giơ tay lên, vô cùng nuông chiều vỗ lưng con trai.
Khi nhìn thấy gương mặt sưng húp của con trai và máu mũi vẫn chưa khô, sắc mặt Đổng Thiên Dương thay đổi, ánh mắt hiện lên tia hung ác.
Nhưng chỉ thoáng qua một chút đã bị ông ta che giấu rất tốt.
Để Hồ Tiểu Chiêu lấy họ mẹ dĩ nhiên là có nguyên nhân, không phải Đổng Thiên Dương không xem trọng Hồ Tiểu Chiêu.
Ngược lại Đổng Thiên Dương lớn tuổi mới có con nên ông ta gần như đã nuông chiêu đứa con trai độc nhất này hết mức có thể.
“Tiểu Chiêu còn nhỏ, làm việc gì cũng chưa suy nghĩ thấu đáo, suýt nữa phạm phải sai lầm lớn, tôi ở đây đền tội cho ông chủ Đinh được chứ, không dạy dỗ con trai nên người, mong ông chủ Đinh lượng thứ”.
Đổng Thiên Dương quay đầu lại nhìn Đinh Kim Phúc.
Mặc dù là nói xin lỗi nhưng lúc nói ông ta chỉ chắp tay tượng trưng, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo, ánh mắt xem thường người khác.
Nghe thế da mặt Đinh Kim Phúc khẽ giật nhưng không thể hiện sự bất mãn ra ngoài mặt.
Những người họ Đinh khác không được độ lượng như Đinh Kim Phúc.
Đinh Quốc Cường hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Những người nhà họ Đinh khác đều rất kích động.
Chỉ là đối diện với nhà họ Đổng, đa số họ chỉ dám giận chứ không dám nói, chỉ có thể thể hiện sự bất mãn qua ánh mắt và vẻ mặt.
Đinh Kim Phúc nghẹn một bụng tức nhưng cũng chỉ có thể độ lượng hơi chắp tay lại.
“Ông Đổng khách sáo rồi, chút chuyện nhỏ thôi…”, Đinh Kim Phúc lạnh nhạt nói.
Em trai suýt nữa chết thảm trong tay bác sĩ của nhà họ Đổng, sao ông ấy có thể nuốt trôi cơn giận này được?
Nhưng nhà họ Đinh vẫn không có tự tin trở mặt với nhà họ Đổng, dĩ nhiên chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Nói đến thì chuyện này đúng là lỗi của con trai tôi, nhưng… cả người bị thương của Tiểu Chiêu là thế nào? Ông chủ Đinh, đừng nói với tôi là do các ông làm nhé”.
Đổng Thiên Dương nheo mắt, lúc đầu còn miễn cường cười nhưng nói được một nửa thì sầm mặt lại.
Lớn tuổi mới có con nên Đổng Thiên Dương cực kỳ yêu thương Hồ Tiểu Chiêu.
Có người dám động vào Hồ Tiểu Chiêu thì chính là động vào thịt ngay đầu tim của Đổng Thiên Dương.
Huống gì dù con trai ông ta không đúng trước, nếu bảo đền tội xin lỗi, chẳng phải nói nhà họ Đổng sợ nhà họ Đinh sao?
Vậy thì không được.
“Hử?”
Lúc này Đinh Kim Phúc nhíu mày, mặt hiện lên vẻ không vui.
Nếu Đổng Thiên Dương đã tự đến đây, ông ấy cũng không định truy cứu quá nhiều, chỉ cần Hồ Tiểu Chiêu nhớ bài học này là được.
Nhưng bây giờ Đổng Thiên Dương thế mà còn muốn trách ngược lại?
Xem nhà họ Đinh là quả hồng mềm đấy à?
Mà Hồ Tiểu Chiêu thấy bố mình muốn chống lưng cho mình nên cũng cảm thấy mừng rỡ.
“Bố, là anh ta đánh con, còn người kia nữa”.
“Nếu bố đến muộn một chút nữa, họ sẽ đánh chết con mất”.
Hồ Tiểu Chiêu căm hận nghiến răng.
Đầu tiên là chỉ Đinh Quốc Cường, sau đó lại chỉ vào Tần Khải.
“Nhất là cái tên đó, bố, con phải cắt đứt đầu lưỡi hắn, chặt cả hai tay hắn”.
Hai lần bị Tần Khải phá hỏng chuyện tốt, Hồ Tiểu Chiêu cũng hận anh thấu xương.
Cơ hội tốt như vậy, anh ta chỉ ước gì bố mình chỉnh chết Tần Khải.
Nghe nói thế, Tần Khải hơi nhíu mày.
Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng động chân động tay với Hồ Tiểu Chiêu.
Hồ Tiểu Chiêu ngậm máu phun người, muốn đối phó với anh mà trở nên vô liêm sỉ như vậy.
Đổng Thiên Dương nhìn theo hướng con trai chỉ, ánh mắt lướt qua Đinh Quốc Cường, sau đó nhìn sang Tần Khải.
Chỉ cảm thấy Tần Khải hơi quen, Đổng Thiên Dương nhìn thêm vài lần.
Nhưng cho dù là cách ăn mặc hay khí chất của Tần Khải cũng không có chỗ nào đáng để ông ta chú ý đến, ông ta lập tức dời tầm mắt đi.
“Ông chủ Đinh, Tiểu Chiêu có lỗi trước nhưng dù sao nó cũng vẫn là một đứa trẻ, đường đường là nhà họ Đinh mà lại ra tay nặng với nó như vậy, ông cho rằng nhà họ Đổng biến mất rồi sao?”, Đổng Thiên Dương lạnh lùng nói.
Đinh Kim Phúc đè nén một bụng lửa giận, lúc này cũng không thèm khách sáo nữa.
“Vậy à? Hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn là trẻ con, gia chủ nhà họ Đổng dạy con như thế à?”
“Hừ, chuyện của nhà họ Đổng tôi chưa đến lượt ông nhúng tay vào.
Tôi chỉ biết con trai tôi bị đánh, phải cho tôi lời giải thích rõ ràng”.
Đổng Thiên Dương hừ một tiếng, nhắm vào Đinh Kim Phúc, một bộ không muốn nhân nhượng.
Thấy thế Đinh Kim Phúc cũng sầm mặt, ông ấy đã hiểu rồi.
Ngay từ đầu Đổng Thiên Dương đã không định nói lý rồi.
Hoàn toàn không phân biệt phải trái đúng sai, muốn chống lưng cho Hồ Tiểu Chiêu.
Thấy Đổng Thiên Dương không thèm nói lý, mấy người nhà họ Đinh cũng tức giận.
Ai nấy cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đổng Thiên Dương, có vẻ như chỉ cần một câu nói của Đinh Kim Phúc thì sẽ sống chết với họ.
Hồ Tiểu Chiêu đứng sau lưng Đổng Thiên Dương, hai tay chống nạnh, khiêu khích nhìn mấy người nhà họ Đinh, nhất là khi nhìn đến chỗ Tần Khải, anh ta trợn mắt nhìn anh.
Chỉ có hai chữ có thể miêu tả vẻ mặt này, thiếu đánh.
“Đinh Kim Phúc, tôi cũng lười nhiều lời với ông, nếu con trai tôi đã thành ra như vậy rồi thì đừng động tay động chân nữa”.
Đổng Thiên Dương tỏ ra kiêu ngạo, còn chưa nói hết lời đã cười mỉa.
“Chỉ cần người vừa ra tay đó quỳ xuống cúi đầu xin lỗi con trai tôi, chuyện này xem như xong”.
Một câu nói lại khiến cả nhà họ Đinh nhíu mày, vẻ mặt không phục.
Hiển nhiên là Đổng Thiên Dương đang định trở mặt.
Nhưng như thế thật thì chắc chắn cả hai bên đều bị thiệt, nhà họ Đổng có tự tin gì mà dám trở mặt với nhà họ Đinh?
Hồ Tiểu Chiêu nhìn người nhà họ Đinh không phản ứng, vẻ mặt càng thêm đắc ý.
“Có nghe thấy không? Bố tôi bảo các người quỳ xuống, không hiểu tiếng người à? Chẳng phải lúc nãy đánh tôi rất hung dữ lắm sao? Không ngờ sẽ có ngày hôm nay nhỉ, ha ha ha! Còn anh, mau lại đây quỳ xuống đi”.
Ánh mắt Hồ Tiểu Chiêu không từng trên người Đinh Quốc Cường quá lâu đã chuyển sang Tần Khải.
Có bố chống lưng, Hồ Tiểu Chiêu cáo mượn oai hùm, đuôi cũng vểnh ngược lên trời.
.