Lời nói của Tần Khải, Chu Tư Tư càng nghe càng cảm thấy bất thường.
Dưới ánh mắt như muốn giết người của Uông Hộ Ngưng, cánh tay ôm eo Chu Tư Tư của Tần Khải đột nhiên trở nên trắng trợn.
Chấm mút trắng trợn như vậy, đến Tần Khải cũng cảm thấy kích thích.
Mặc dù nhân phẩm của cọp cái vẫn còn phải châm chước xem sao, nhưng vóc dáng này quả thật không tệ.
Trong lúc hưởng thụ, Tần Khải ôm thái độ thưởng thức, không nhịn được nhéo hai cái.
Khuôn mặt Chu Tư Tư lập tức đỏ ửng, lén nhìn Tần Khải, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
“Anh còn dám động thêm một cái, tôi đảm bảo sẽ giết chết anh!”
Chu Tư Tư khẽ thì thầm, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo.
“Xin đấy, tôi làm vậy cũng là vì tốt cho cô! Hơn nữa, không phải cô nói tôi là bạn trai cô sao?”, Tần Khải tỏ vẻ vô tội, người không biết còn tưởng rằng anh phải chịu thiệt thòi to lớn lắm.
Tận mắt nhìn thấy hai người trước mặt kề tai nói nhỏ, đã thân mật đến mức độ này rồi.
Uông Hộ Ngưng tức lắm, suýt thì cắn nát răng hàm, mà ngay cả Triệu Băng Linh cũng giận mà không thể nói gì.
Nếu không phải biết Chu Tư Tư đang diễn trò, cô nhất định sẽ giết chết Tần Khải.
“Tư Tư, hôm qua cô không ở ký túc xá, chẳng lẽ…”
Uông Hộ Ngưng lên tiếng, mới nói được nửa câu, sắc mặt đã tái nhợt.
Lộc cộc lùi về phía sau hai bước, khuôn mặt đột nhiên trở nên khó coi tới cực điểm.
Đương nhiên Chu Tư Tư biết Uông Hộ Ngưng đang nghĩ cái gì.
Với tư thế thân mật của cô ấy và Tần Khải, muốn người ta không hiểu nhầm cũng khó.
Nhưng chuyện liên quan đến danh dự trong sạch, Chu Tư Tư cũng sốt ruột lắm.
Đừng thấy bình thường cô ấy tùy tiện cẩu thả mà nhầm, dù sao cô ấy vẫn chỉ là một cô gái.
Giữa trong sạch bản thân và thoát khỏi dây dưa, nên lựa chọn như thế nào đây?
Chu Tư Tư rơi vào tình thế khó cả đôi đường, còn chưa nghĩ ra cách giải thích, Tần Khải bên cạnh đã lên tiếng trước.
“Dường như chuyện này chẳng liên quan gì đến anh? Cho dù tối qua chúng tôi ngủ trong một căn phòng thì anh có thể làm gì?”
Tần Khải thản nhiên nhún vai nói, mặc dù trưng ra dáng vẻ ăn ngay nói thật, nhưng lại khiến người nhìn ngứa mắt.
Triệu Băng Linh đen mặt, vốn muốn nhắc nhở Tần Khải một chút, nhưng lời còn chưa tới khóe miệng, cô ấy đã bị tiếng hừ nhẹ làm cho chùn bước.
Uông Hộ Ngưng này cũng không dễ chọc, muốn sống ở Đông Hải, đắc tội anh ta cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.
Nhưng nhìn dáng vẻ thiếu đòn của Tần Khải, Triệu Băng Linh nghiến răng, dứt khoát mặc kệ.
Về phần Uông Hộ Ngưng, bị Tần Khải chọc tức đến mức trước mắt tối sầm, suýt thì hôn mê bất tỉnh.
Chu Tư Tư vô cùng tức giận.
Cái tên này không thể nói rõ ràng một chút sao? Thật sự muốn làm mình tức chết mới hài lòng hả?
Thậm chí cô ấy đã hơi hối hận vì lấy Tần Khải làm bia đỡ đạn rồi.
Chẳng những bị Tần Khải chấm mút, mà còn chưa chắc có thể thoát khỏi dây dưa, có thể nói, chưa ra khỏi hang hổ mà đã tiến vào ổ sói.
Chu Tư Tư vô cùng nghi ngờ, có phải tên mặt dày mày dạn này là ông trời phái xuống trừng phạt cô hay không.
“Mày tiêu rồi, con mẹ nó mày dám đắc tội với ông đây, về sau đừng hòng sống ở Đông Hải! Còn cả Chu Tư Tư nữa, cô là đồ đê tiện, trước đây luôn ra vẻ đoan trang, hóa ra cũng chỉ là thứ đồ lẳng lơ, ông đây đúng là mù rồi, thế mà lại coi trọng cô!”.
Tức giận xông lên đầu, Uông Hộ Ngưng không nhịn được chửi ầm lên.
Nói chuyện cũng càng ngày càng khó nghe.
Chu Tư Tư nghe thấy lời này, vừa ấm ức lại vừa tức giận.
Bây giờ cô ấy hệt như rơi vào hố phân, cả người bẩn thỉu, có lý mà không thể nói rõ.
Tần Khải lại làm như không có việc gì, bình chân như vại giang tay ra, vô tội nói: “Người anh em à, anh nói chuyện đời tư của tôi ở ngay trước mặt tôi như vậy, cho dù anh có đoán đúng được một chút thì cũng thất đức quá rồi?”
Một câu ngắn ngủi, Chu Tư Tư nghe mà vừa sốt ruột vừa tức giận, đây không phải là càng tô càng đen sao?
Nhưng lại không thể giải thích, trong lúc cấp bách, cô ấy giơ tay nhéo mạnh vào eo Tần Khải, đảo mắt đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
“Lưu manh, anh còn dám nói nhăng nói cuội, tôi lột da anh!”.
Một câu nói, nhìn như Chu Tư Tư đang thủ thỉ rì rầm bên tai Tần Khải, nhưng thật ra là đang nghiến răng nghiến lợi.
Dù là Tần Khải cũng không kịp đề phòng, bị tập kích đau đến nhe răng trợn mắt.
Con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, huống chi đây là một con cọp cái.
Chơi quá đà, chơi quá đà rồi…
“Khụ khụ…”
Tần Khải ho khan một tiếng, trong nháy mắt bị ép buông tay, sức lực trên tay Chu Tư Tư cũng nới lỏng.
Hai người thông qua trao đổi lực tay, cuối cùng đã đạt chung nhận thức trong thời gian ngắn.
Uông Hộ Ngưng trông thấy nữ thần của mình liếc mắt đưa tình với người khác ở ngay trước mặt mình, sao có thể nhẫn nhịn?
Tính tình vốn đã không tốt, vốn đã hung hăng hống hách, lúc này anh ta tức quá hóa cười: “Ha ha… tốt, rất tốt.
Chỉ là một tên nhà quê, ông đây nhún nhường mày, vậy mà mày lại dám thách thức ông đây, mẹ nó tao giết chết mày!”
Gầm lên giận dữ, Uông Hộ Ngưng vung tay đấm thẳng về phía mặt Tần Khải.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Tư Tư sợ hãi tái xanh mặt mày.
Uông Hộ Ngưng cũng không phải bao cỏ gì, có thể hoành hành ngang ngược bên trong trường học, ngoài hoàn cảnh gia đình không tệ ra, anh ta còn có nắm đấm cứng cáp.
Uông Hộ Ngưng có đai xanh Taekwondo, bình thường trong trường học cũng khó gặp địch thủ, thi thoảng có mấy người dám đắc tội với anh ta, đều bị anh ta đánh cho vào phòng ICU.
Nếu không phải anh ta là kẻ khó đối phó, Chu Tư Tư đã không đến mức cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Một cú đấm móc trái mạnh mẽ, rõ ràng là Uông Hộ Ngưng đã chuẩn bị từ trước, giờ chỉ sẵn sàng xông đến.
Còn là ra tay lúc căm giận, uy lực trong đó, người bình thường căn bản không thể nào chống đỡ.
“Ôi, nóng nảy như vậy?”
Tần Khải khẽ cười một tiếng.
Một tay ôm lấy Chu Tư Tư, cô ấy không di chuyển được, chỉ hơi nghiêng đầu né tránh, nắm đấm của Uông Hộ Ngưng gần như dán sát vào tai cô ấy.
Chu Tư Tư bị nắm đấm dán sát dọa cho thét lên một tiếng, theo bản năng nhào vào trong ngực Tần Khải.
Ngoài miệng Triệu Băng Linh không nói gì, nhưng bàn tay lại vô thức níu lấy góc áo.
Ngay cả cô ấy cũng không nhận ra, vậy mà mình lại lo lắng cho an nguy của tên khốn kiếp Tần Khải này.
Ban đầu Vương Kỳ còn cho rằng chắc chắn Tần Khải sẽ bị tẩn cho một trận, mãi đến khi Tần Khải né tránh cú đấm này, ánh mắt Vương Kỳ bất chợt tỏa sáng.
Hình như phán đoán của anh ta không sai…
“Mày còn dám tránh!”.
Đấm không trúng, Uông Hộ Ngưng thẹn quá hóa giận, vung tay hất cùi chỏ.
“Ngay cả đứng cũng không vững, lại còn dám khoa chân múa tay.” Tần Khải lắc đầu, đừng thấy tên này hung hăng mà sợ, trong mắt anh, anh ta hệt như một đứa trẻ.
Chỉ tùy tiện vươn tay đã chuẩn xác bắt được quả đấm của anh ta.
“Hả?”
Trông thấy chiêu thức của mình bị kiềm chế dễ dàng như vậy, Uông Hộ Ngưng nhướng mày, lúc này mới phát hiện Tần Khải không đơn giản.
Nhưng mà, không đợi anh ta giãy giụa, chân phải Tần Khải bỗng nhiên nhấc lên.
“A!”
Uông Hộ Ngưng hét lên một tiếng thảm thiết.
Anh ta vốn hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang, kêu gào muốn đánh ngã Tần Khải, lúc này lại bị đánh ngã xuống mặt đất trước.
“A… ai u, đau, đau!”.
Trong nháy mắt ngã xuống, Uông Hộ Ngưng kêu lên thảm thiết, đau tới nhe răng trợn mắt.
Cảnh tượng thần kỳ như vậy, Chu Tư Tư nhìn mà há hốc miệng, kinh ngạc muốn rớt cằm luôn rồi.
Uông Hộ Ngưng đai xanh Taekwondo lại dễ dàng bị Tần Khải đánh bại như vậy?
Cô ấy cúi đầu, lúc này mới thấy rõ, chân Tần Khải đang giẫm lên trên giày da của Uông Hộ Ngưng.
Một thoáng vừa rồi, cũng là Tần Khải nhân cơ hội giẫm lên ngón chân của Uông Hộ Ngưng.
Triệu Băng Linh ngây ra tại chỗ, lúc này cô ấy mới phát hiện, mình đã đánh giá thấp thực lực của Tần Khải.
Nắm đấm của tên này không hề kém cạnh da mặt của anh.
Hai loại ưu thế gộp lại với nhau, thảo nào Tần Khải luôn tỏ ra không có gì phải sợ….