“Anh còn dám nhìn à? A, tôi sẽ giết anh!”, Chu Tư Tư cuống cuồng quấn lại khăn tắm, sau đó vừa tức vừa xấu hổ như ngọn núi lửa sắp phun trào.
“Thôi, có gì thì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ!”
Tần Khải mỉm cười ngại ngùng, sau đó vội vàng lùi lại, rất tự giác mà đóng cửa, sau đó biến mất dạng.
Chu Tư Tư nghiến răng nghiến lợi, sau đó nắm chặt tay nói: “Có giỏi thì anh đứng yên đấy, hôm nay tôi sẽ quyết sống mái với anh”.
Tần Khải nghe xong chỉ thấy lạnh sống lưng.
“Có ngu mới ở lại!”
Giờ mà không chạy thì định chờ đến lúc nào?
Anh không ngờ là tự nhiên có một cô gái lạ xuất hiện ở nhà của Triệu Băng Linh, đã thế còn không đóng cửa lúc tắm.
Giờ thì hay rồi.
Lại đắc tội thêm một một cô gái đanh đá nữa.
Vì sợ cô gái này sẽ liều mạng với mình nên anh chẳng thèm thay đồ mà chạy luôn.
Anh phóng con xe điện mà Đinh Kim Phúc đền cho mình trốn thoát khỏi hiện trường.
Ra khỏi tiểu khu rồi, anh mới thở phào một hơi.
“Con gái bây giờ khó chơi quá!”
Tần Khải định đi ăn sáng đã rồi mới đi mua quần áo.
Nhưng anh vừa ra khỏi tiểu khu thì chuông điện thoại đã vang lên.
“Xong rồi, chắc chắn là cô gái ban nãy đã mách lẻo với Triệu Băng Linh”.

Nhìn thấy tên của Triệu Băng Linh nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Tần Khải khóc không ra nước mắt.
Không cần đoán cũng biết chắc hẳn Triệu Băng Linh sẽ hỏi tội anh.
“Tần Khải, tôi cho anh nửa tiếng để đến văn phòng của tôi ngay”.
Biết ngay mà!
Tần Khải vừa nghe máy thì đã nghe thấy tiếng của Triệu Băng Linh gào lên ở đầu bên kia.
“Ờm…”
Tần Khải đang ấp úng định giải thích thì Triệu Băng Linh đã cúp máy.
“Con gái con đứa gì mà ghê thế!”
Tần Khải liếc xéo điện thoại rồi thở dài nói.
Con lâu anh mới sợ Triệu Băng Linh.
Nhưng tại tâm bất chính, lẻn vào phòng ngủ của Triệu Băng Linh.
Không thì đã chẳng gặp Chu Tư Tư.
Đáng đời!
Để vớt vát lại hình tượng dũng mãnh và khí chết, anh sẽ đi giải thích cho rõ ràng.
Văn phòng tổng giám đốc của Triệu Thị.
Triệu Băng Linh tức tối cúp máy, sau đó mới nhìn snag cô gái trạc tuổi ở bên cạnh.
“Tư Tư cũng thật là, mới sáng ngày ra đã chạy đến nhà tớ tắm gội, đã thế còn không khoá cửa, đầu óc để đâu rồi không biết?”
“Kỳ Kỳ, sau cậu nhớ bảo ban lại cô em họ này đi nhé”.
Vương Kỳ là bạn thân từ hồi đại học của Triệu Băng Linh, đồng thời cũng là chị họ của Chu Tư Tư.
Tuy cô ấy có vóc dáng nhỏ nhắn và giọng nói dịu dàng, nhưng tính cách thì chẳng khác gì cô em họ của mình.
Nghe thấy thế, cô ấy khoanh tay rồi nói: “Tư Tư cũng bất đắc dĩ mà, có một cậu ấm ở trường suốt ngày lẽo đẽo theo nó.

Sáng nay, lúc nó đi chạy bộ, tên kia còn kéo cả lớp đến sân vận động tỏ tình, làm nó sợ chạy mất cả dép”.
“Ra là thế…”
Triệu Băng Linh chẹp miệng.
“Lát chờ Tần Khải đến, chúng ta cùng mắng cho anh ta một trận, nếu có thể làm anh ta tức đến mức từ hôn thì càng tốt”.
Vương Kỳ ngẩn ra, nhưng lại phản đổi.
“Tớ khuyên cậu đừng làm thế, ban nãy nghe cậu kể về anh ta, tớ thấy anh ta không tệ như trong tưởng tượng của cậu đâu.

Ngược lại còn hơi bị oách đấy”.
“Cậu không lừa tớ đấy chứ?”

Triệu Băng Linh híp mắt lại, bán tín bán nghi nhìn bạn mình.
“Cậu chưa gặp người thật thì sao có thể phân tích và đưa ra kết luận như vậy được?”
Vương Kỳ vắt chéo chân rồi mỉm cười tự tin.
“Bạn yêu à, cậu quên tớ là chuyên gia tâm lý à? Chỉ cần nghe cậu kể thôi là tớ có thể đoán được anh ta là người thế nào rồi.

Cậu đừng coi thường người ta, hình như anh ta không hề khoác lác đâu, khéo là con rùa vàng đấy”.
“Tớ chẳng tin!”
Triệu Băng Linh tỏ vẻ khinh bỉ: “Ông nội kể cho tớ nghe về gốc gác của anh ta rồi, anh ta là trẻ mồ côi, sau được một lão thần y nhặt về nuôi thì rùa vàng cái nỗi gì.

Cậu cũng chỉ đoán thôi, lát gặp đi rồi cậu sẽ biết”.
“À, tối qua, anh ta còn chém Thập Tam thiếu của thủ đô gặp mình còn phải đi đường vòng, nói thật tớ nghe mà suýt bật cười đấy”.
Hễ nhớ lại các hành động của Tần Khải vào tối qua, Triệu Băng Linh lại thấy bực mình.
Vì người nhà họ Triệu đã đồn ầm chuyện đó đi khắp nơi rồi.
Bây giờ bên ngoài đều đang kháo nhau cô có một thằng chồng vô lại.
Thậm chí còn có người mắng cô chỉ hào nhoáng bên ngoài, giả vờ thanh cao, chứ thật ra là loại tâm cơ, rắn độc.
Triệu Băng Linh tức muốn nổ phổi, chỉ muốn bóp chết Tần Khải ngay.
Vương Kỳ lắc đầu rồi nghiêm túc phản bác: “Tớ vẫn tin vào trực giác của mình.

Nếu anh ta ngu thật thì sao có thể đánh bật được hai ông bác của cậu? Đã thế còn được Đinh Kim Phúc đón tiếp nồng nhiệt ư? Theo tớ thấy, cậu có thành kiến với anh ta quá thôi”.
Triệu Băng Linh chẹp miệng nói: “Cứ cho là thế đi, nhưng tớ vẫn không tin nhân phẩm của anh ta.

Anh ta vừa xông vào phòng ngủ của tớ để rình Tư Tư tắm đó, tớ không tin tưởng con người này chút nào”.
“Cậu đúng là cứng đầu! Nếu là bình thường thì cậu chỉ có thể kéo dài thời gian, sau đó chờ ông cậu ra viện rồi tính tiếp đúng không? Nhưng giờ cậu đã được làm tổng giám đốc rồi đây này”.

Vương Kỳ nói tiếp: “Quản lý một công ty lớn thế này thì cậu phải quyết đoán lên, nhất là về chuyện lợi ích, chứ nói chuyện bằng tình cảm thì không ăn thua đâu”.
Triệu Băng Linh kinh ngạc nhìn bạn mình.
“Xem cậu nói kìa, hay cậu đến làm cố vấn cho tớ nhé?”
Vương Kỳ bật cười rồi lắc đầu.
“Tớ chỉ lý luận suông vậy thôi, chứ để quản lý công ty thì chắc ba ngày sập tiệm, tớ không có dòng máu tư bản như cậu”.
“Nói chung là cậu thiếu một gương mặt dày, mà Tần Khải lại thừa ưu điểm cái này.

Chỉ có người như anh ta mới giải quyết được hai ông bác của cậu thôi”.
Phụt!
Triệu Băng Linh phì cười.
“Mặt dày cũng là ưu điểm à? Tớ thấy tam quan của cậu có vấn đề rồi đấy, lẽ nào cậu thích trai hư à?”
Vương Kỳ mỉm cười xấu xa, sau đó kéo Triệu Băng Linh vào lòng mình.
“Á!”
Triệu Băng Linh hét lên, biết bạn mình lại đùa nên phối hợp diễn xuất cùng: “Đừng… đừng mà!”
“He he, chén thôi nào!”
Vương Kỳ liếm môi, sau đó sờ loạn xạ trên người Triệu Băng Linh..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play