Chương 290
Vương Kỳ ôm cánh tay, mặt tỏ vẻ tôi đã tiêu diệt được nụ cười của anh.
Tần Khải bất lực thở dài, tiếp tục nói: “Thật ra cũng không có gì, hôm qua tôi đi uống rượu với bạn, đúng lúc gặp cô ấy, chúng tôi đều đã có chút rượu vào người, lại còn trai đơn gái chiếc, sau đó… chắc cô cũng hiểu, khà khà…”
“Cái gì? Tư Tư nhà chúng tôi đã bị anh…”
Tần Khải giấu giấu giếm giếm, chỉ nói thật vài câu, với tính tình của Vương Kỳ, rất nhanh đã nghĩ tới điều gì.
Đôi má thanh tú của cô ấy ngay lập tức đỏ bừng, nhìn Tần Khải không chớp mắt.
Tần Khải không khỏi cảm thán, với da mặt của người đẹp Vương, đúng là không dễ khiến cô ấy xấu hổ.
“Bị tôi làm gì?”
Tần Khải cố tình trêu trọc, mặt tràn đầy ý cười hỏi tiếp.
“Hai người đã làm việc đấy rồi sao? Không đúng, anh lừa tôi! Tần Khải, anh chết chắc rồi!”
Vương Kỳ đỏ mặt, nói được một nửa mới phát hiện ra.
Chưa cần nói đến Tần Khải, chỉ dựa theo tính cách của Chu Tư Tư, tuyệt đối không phải loại người dễ dãi.
Nhận ra bản thân bị lừa, mặt Vương Kỳ đỏ bừng vì xấu hổ.
Đặt bàn tay nhỏ bé lên cánh tay Tần Khải, không nói hai lời, cô ấy liền nhéo xuống thật mạnh, còn xoáy thêm hai vòng.
“Trưởng phòng Vương, tha mạng, tha mạng!”
Tần Khải còn chưa thưởng thức đủ dáng vẻ xấu hổ của Vương Kỳ, sự thống khổ đã ngay tức khắc ập đến.
Đau đến mức toàn thân run rẩy.
Cả hai dường như không kiêng nể gì mà nháo loạn, không hề chú ý xung quanh.
Khụ Khụ!
Đột nhiên, từ ngoài cửa văn phòng truyền vào hai tiếng ho khan.
Ý thức được có người, Vương Kỳ nhanh chóng đứng dậy, đỏ mặt tía tai.
Vừa rồi Vương Kỳ ngồi ở trên bàn, Tần Khải đã di chuyển chiếc ghế sang một chỗ khác.
Cô ấy vốn là đang nhéo Tần Khải, nhưng nhìn từ góc độ ngoài cửa vào, lại là Vương Kỳ đang nằm đè lên người Tần Khải.
Tư thế đó, khiến người khác không thể không hiểu lầm.
“Anh đợi đấy, lát nữa tôi tính sổ với anh sau!”
Vương Kỳ chịu thiệt trừng Tần Khải một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lên trông rất đáng yêu, nhưng Tần Khải cũng không có tâm trí mà thưởng thức.
Bởi vì người đứng ngoài cửa không ai khác chính là cô cả nhà họ Vương, Vương Dao.
Lại là một con cọp mẹ.
Nhưng sao cô ta lại tìm đến tận cửa?
Sợ bị cả hai người tấn công, Tần Khải nhanh chóng kéo chiếc ghế sang tạo một khoảng cách với Vương Kỳ.
“Này, Tần Khải, tôi có việc muốn tìm anh, đến nhà tôi một chuyến!”