Chương 275

Bàn trà gần năm mươi cân vậy mà bị anh nâng lên không hề tốn sức.

Mọi người vừa mới lao đến, còn không họ kịp tới gần, Tần Khải gầm lên giận dữ, bàn trà nâng cao qua đầu, đập thẳng về phía bọn họ.

“Mẹ kiếp!”

“Má ơi, chạy mau!”

“Shh, đau chết mất, con mẹ nó!”

Bàn trà bay đến trong nháy mắt, đập mạnh vào đám người, mặt bàn bằng đá cẩm thạch lập tức bị đập chia năm xẻ bảy.

Nhưng người bị bàn đập chính diện đều đau đến kêu thảm thiết.

Người bị miếng đá bắn vào cũng kêu chửi ầm lên.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng tức giận mắng, vang thành một mảnh, rất náo nhiệt.

Chu Tư Tư cẩn thận ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, Tần Khải lại có thể một người đuổi đánh bảy tám người, hung hãn không giống bộ dạng gì.

Ngay cả gắn thêm đứa con ghẻ là cô cũng cũng không ảnh hưởng đến hành động của anh.

Tần Khải thoát khỏi sự uy hiếp của những giáo viên kia, người đầu tiên anh tìm đến là Ngưu Quân.

Tần Khải túm cổ áo của Ngưu Quân, tiếp đến một đòn Mãnh Long Chu Hải.

Đòn đấm móc đập vào cằm Ngưu Quân, ầm ầm một tiếng.

Ngưu Quân chỉ cảm thấy đau nhức ập đến, đầu giống như bị búa tạ đập một cái, mê man.

Không đợi gã kêu lên thảm thiết, Tần Khải đánh chưa đã, lại tiếp ba năm cái bạt tai, liên tục đánh tới.

Đợi đến khi anh buông tay, Ngưu Quân kêu thảm thiết liên tục, trong miệng có lượng lớn bọt máu, cùng với mảnh răng vỡ nhổ ra ngoài, vô cùng thảm hại.

Những giáo viên khác cũng đều đã chịu thiệt lớn, hơn nữa nhìn thấy Tần Khải hung hãn như thế, mặc dù bọn họ vẫn bao vây Tần Khải, nhưng đều bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch, lui về phía sau, không dám đến gần Tần Khải.

“Còn ai nữa!”

Tần Khải một tay che chắn Chu Tư Tư sau lưng, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, những nơi ánh mắt anh quét qua, tất cả mọi người đều vội vàng lùi lại.

Đối mặt với Tần Khải tựa như chiến thần, thần cản giết thần, phật cản giết phật, mọi người đều bị doạ vỡ mật, làm sao còn dám lên tiếng?

Ngay cả Chu Tư Tư người kéo Tần Khải vào, cũng không thể ngờ Tần Khải lại có thể đánh nhau giỏi như vậy.

Bảy, tám người vây lại đánh một mình Tần Khải, không chiếm lợi thế thì thôi, còn bị Tần Khải trở tay treo lên đánh?

Quả thật là không thể tưởng tượng nổi!

“Anh Ngô, sao tôi nghe tình hình có vẻ không đúng lắm! Nếu không, nếu không chúng ta vào xem?”

Lý Tiếu Lai áp tai vào cửa, sắc mặt có chút cổ quái.

Sắc mặt của Ngô Quảng cũng rất khó coi.

Âm thanh bên trong nghe không giống như Tần Khải đang bị bất lợi.

“Mấy tên vô dụng này, cả đám đều là lũ bất tài à?”, trong lòng Ngô Quảng rầu rĩ không vui, quát to một tiếng, trực tiếp đẩy cửa phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play