Chương 261
Người bên gã khá đông, Tần Khải là người dẫn đầu, cũng phải chuốc cậu ta uống đến say bí tỉ.
Huống gì giáo viên bên này học thuật không ổn nhưng phương diện uống rượu này lại cực kỳ tốt.
Bản thân Ngưu Quân dù có uống hơn hai cân rượu trắng cũng vẫn có thể đứng vững.
Còn những người khác, vừa rồi đã bị thiệt, cũng đã nghẹn một bụng tức, định chuốc say Tần Khải.
Họ không phải không biết Ngưu Quân đang tính toán cái gì.
Đám thanh niên trong phòng VIP cũng không phải là phục vụ rượu trong thành giải trí, mà đều là thực tập sinh trẻ tuổi của trường.
Mặc dù những điều này không là gì nhưng đã phát triển thành quy tắc ngầm.
Thực tập sinh phải nghe lời giáo viên hướng dẫn thì giáo viên mới nâng thành tích, chỉ đơn giản như thế thôi.
“Tôi qua trước nhé”.
Ngưu Quân tự tin vào tửu lượng của mình, cố ý ra vẻ.
Ôm lấy con xúc xắc lắc một hồi, nói là qua cửa, nhưng ánh mắt Ngưu Quân lại nhìn sang Tần Khải.
Những người khác cũng ôm xúc xắc bắt đầu lắc mạnh.
Trò chơi xúc xắc này là xem ai lớn ai nhỏ, Ngưu Quân có thể tùy ý chỉ vào người khác mở ra cho mình xem.
Chỉ cần số nhỏ hơn Ngưu Quân thì phải ngoan ngoãn uống rượu.
Vì đã chắc chắn rồi nên Ngưu Quân cũng không vội mở nắp, chỉ vào Tần Khải kiêu ngạo nói: “Tôi cược năm ly, cậu có tiếp không”.
“Năm ly… Với tửu lượng của thầy Ngưu ấy à, chàng trai đừng để mất mặt nhé”.
“Cược năm ly, thua thì bị phạt mười ly, nhưng chàng trai à, nhớ học hỏi thêm chút văn hóa trên bàn rượu, rất tốt đó”.
…
Người trên bàn không phải thiên vị Ngưu Quân mà cố ý khích tướng.
Chu Tư Tư cũng lén nhéo Tần Khải một cái, tỏ ý anh đừng tiếp.
Quy tắc đặt cược là trước tiên không xem số điểm, Tần Khải mà nhận thua thì tự phạt năm ly.
Ngược lại, nếu nhìn điểm rồi mà Tần Khải nhỏ thì phải uống mười ly, nếu Ngưu Quân thua, gã chỉ uống năm ly.
Cái việc đặt cược này chỉ là muốn bắt nạt người mới trên bàn rượu, tính chất luôn là như thế.
Ngưu Quân ỷ vào bản thân có thể uống được nhiều, hoàn toàn chẳng xem Tần Khải là đối thủ.
“Tôi cược mười ly, thầy Ngưu, mặc dù tôi có học thức nhưng từ nhỏ đã quen với mấy lời đe dọa rồi!”, Tần Khải ung dung cười nói, bộ dáng vẫn rất từ tốn.
“Đệch, mười ly!”
“Chàng trai à, cậu nghĩ kỹ đi, thua thì cậu phải uống hai mươi ly, trên bàn rượu không có họ hàng quen biết gì đâu, đây không phải trò đùa”.
“Hừ! Tự đại như thế, chắc là chưa trải qua “vấp ngã” rồi. Ngưu Quân, mở cửa cậu ta đi”.
…
Các giáo viên khác đồng loạt nói, đều ngứa mắt Tần Khải.
Thách thức như thế chẳng khác nào không tự lượng sức mình, không những vô cùng lỗ m ãng mà còn chẳng xem họ ra gì.