Chương 259
“Hiệu phó Quách, vị này, khụ, vị này là bạn trai của Tư Tư”.
Ngưu Quân hơi buồn bực đáp.
“Bạn trai? Đâu chứ? Trông chẳng ra sao cả”.
“Ăn mặc bình thường, chắc không phải là gia tộc lớn, mắt nhìn của Tư Tư sao lại kém đến thế?”
“Đứa trẻ này bình thường cũng rất lanh lợi, sao lại ngốc thế nhỉ?”
…
Chẳng mấy chốc trên bàn rượu là những lời chê bai.
Chu Tư Tư vừa giận vừa tức, mặt đỏ bừng.
Nếu không phải chẳng còn cách nào khác, cô ấy cũng sẽ không kéo Tần Khải làm bia đỡ đâu.
Tần Khải lại như không nghe thấy gì, anh hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nói bất lợi với mình, ngược lại cười híp mắt, kéo Chu Tư Tư tìm chỗ trống ngồi xuống.
Như thể đang chê Tần Khải ăn mặc lôi thôi, các giáo viên nữ ngồi gần đó đều tránh xa anh như thể tránh xa bệnh dịch.
Người đàn ông đầu trọc đang tỏ vẻ thèm rỏ dãi thì bị mất “con mồi”, ánh mắt nhìn Tần Khải lộ ra vẻ không vui.
Bây giờ ghế bên cạnh đều trống, Ngưu Quân mỉm cười chủ động ngồi cạnh Tần Khải.
Biết rõ Ngưu Quân chẳng có ý gì tốt, Tần Khải lại làm như không biết gì, vẫn cười híp mắt tỏ ra thân thiện.
Mình đúng là ngốc mà, sao lại dựa vào một tên không đáng tin thế này, xong đời rồi.
Nhìn bộ dạng của Tần Khải, Chu Tư Tư tức đến mức giậm chân.
Vừa bước ra khỏi hang cọp thì lại đi vào hang sói rồi.
Cô ấy không mong Tần Khải có thể giúp được gì, chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian, để cô ấy gọi cho bạn mình là được.
Chu Tư Tư nhìn Tần Khải, trong mắt lộ ra vẻ buồn bực lẫn tức giận.
Một chút thiện cảm của Chu Tư Tư dành cho Tần Khải vì anh dám đứng ra cứu mình ban nãy cũng bay sạch.
Nhưng Tần Khải lại làm như không nhận thấy, vẫn rất tự nhiên, tỏ ra thân thiện nói chuyện với Ngưu Quân.
Nói đến cái gì mà thiên văn địa lý, nhân văn chính trị, Tần Khải cũng thuận miệng bốc phét một chút, Ngưu Quân thân là phó giáo sư nghe anh nói lại chẳng hề phản bác.
Cho dù những người khác xem thường Tần Khải thấy vậy thì cũng đều liên tục liếc nhìn sang bên này.
Bây giờ thanh niên có kiến thức về thời sự chính trị không nhiều…
“Tôi nghĩ nói cổ đại là xã hội phong kiến là không đúng, phong kiến là xây dựng chế độ quyền lực, về bản chất là mặc kệ quyền lực của địa phương nên bắt đầu từ thời Tần, thật ra nói đúng hơn là một chế độ quyền tập quyền. Thầy Ngưu, thầy nói có đúng không?”, Tần Khải nói đến cái gì đều có thể đáp được.
Từ nhỏ đến lớn anh sống trong núi, thứ có thể đem ra để giải trí là các loại sách.
Tần Khải đã đọc hầu hết mọi thể loại như các văn hóa như cổ đại, hiện đại, trong nước, nước ngoài.
Anh đọc nhiều nhưng không tinh thông, không thể nói chi tiết trong đó được nhưng vẫn hiểu được một ít.
Phó giáo sư luật học Ngưu Quân này gặp phải Tần Khải, chỉ vài câu đã bị Tần Khải khiến cho không nói được gì.