Chương 252
Lý Tiếu Lai không thấy được, Tần Khải vừa đến cửa thì vẻ mặt đã cười gian xảo.
Bầu không khí vừa rồi, nếu cứ giằng co tiếp, chỉ sợ sẽ hỏng việc ngay tại chỗ.
Tần Khải cũng tò mò Ngô Quảng muốn làm trò gì, anh bàn dứt khoát nhanh trí hành động, chịu thiệt một chút, diễn trò theo Ngô Quảng.
Một bụng y thuật trong người, giả vờ bị đau đối với Tần Khải mà nói, hoàn toàn không cần tốn sức.
Ngô Quảng trong lòng chỉ nói bụng Tần Khải hiểu chuyện, nhưng căn bản không ngờ, anh ta đã bị Tần Khải lừa.
“Mẹ nó, đều là chuyện tốt cậu làm cả đấy, suýt chút nữa đã bị cậu phá hỏng rồi!”
Xem chừng Tần Khải đã đi xe, Ngô Quảng đập bàn, lạnh lùng nhìn Lý Tiếu Lai, mắng chửi ầm lên.
Lý Tiếu Lai thấy Ngô Quảng nổi giận thật sự, trong lòng anh ta kiềm chế cơn giận, tức tối nói: “Anh Ngô, tôi chỉ là không quen nhìn tên kia leo lên đầu tôi thôi, anh là là cái thá gì chứ!”
“Đủ rồi! Cậu nh ỏ nhen như vậy, còn muốn làm chuyện lớn gì chứ? Chuyện nhỏ không nhịn sẽ hư chuyện lớn, tôi dạy cậu bao nhiêu lần rồi! Chậc…”
Mắng một lúc, Ngô Quảng thở một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Cũng may tên kia khờ khạo, còn chưa nghĩ đến chuyện này, tuy cậu liều lĩnh, nhưng ít nhiều cũng khiến tôi nhìn rõ suy nghĩ tên kia, lần này tôi sẽ không truy cứu cậu”.
“Cám ơn anh, cám ơn anh Ngô! Vậy, anh Ngô, ý của anh là chúng ta?”
Lý Tiếu Lai đảo mắt, vẻ mặt trở nên cực kỳ hung ác.
“Ra tay! Nhưng kế hoạch thay đổi một chút, lát nữa chúng ta bỏ thuốc cậu ta, cậu đến lễ tân gọi hai em gái đến, đợi tên kia trúng chiêu rồi, ha ha… Chúng ta sẽ chụp hình quay phim cậu ta lại, rồi cậu đưa thứ đó cho con gái nhà họ Triệu xem, cô ta không muốn đổi ý cũng không được, cậu nói xem, ha ha…”
“Lợi hại, lợi hại!”
Lý Tiếu Lai vỗ tay, trong lòng không nhịn được lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, vẻ mặt đắc ý không thôi.
“Đây là do anh Ngô lợi hại! Mẹ nó, tên kia đắc tội chúng ta, tôi sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt! Mẹ nó!”
“Đương nhiên! Ha ha… Cũng không nhìn xem địa bàn Trung Hải của ai, đối đầu với tôi, tôi chơi chết anh ta!”
Ngô Quảng xua tay, thoáng chốc đắc chí cười lớn không ngừng.
Bọn họ ở trong phòng bao tiểu nhân đắc ý, Tần Khải mượn cớ ra ngoài, thì lại nheo mắt, suy nghĩ chầm chậm đi trên hành lang.
Đến nhà vệ sinh chỉ giả vờ, Tần Khải định kéo dài chút thời gian, đợi đến lúc thì sẽ quay về.
Tần Khải đứng bên cửa nhà vệ sinh một lát, giả vờ cúi đầu rửa tay.
Xem chừng thời gian cũng đủ, anh quay người đang định quay lại.
Bỗng nhiên, một bóng dáng vội vàng đi đến.
Tần Khải nghĩ trong lòng, ngẩng đầu lên, căn bản không nhìn rõ là thứ gì lao đến.
Nhưng, không chỉ có cảm giác mềm mại đàn hồi, mà còn có mùi hương xộc vào mũi.
Mỹ nữ!
Tần Khải vươn tay theo bản năng, đến khi bàn tay nắm phải nơi có cảm giác không tệ kia thì mới phản ứng lại.
“A! D3 xồm!”
Phản ứng của mỹ nữ cũng không hề nhanh nhạy.
Một lúc sau mới thốt lên một tiếng, sau đó vội vàng tránh qua một bên.
Tần Khải bị tiếng kêu này gọi tỉnh, bàn tay to đặt trên chiếc váy ngắn vội thả ra.
“Không phải tôi nổi máu dê, do cô lao vào như vậy, là đàn ông ai cũng… Ai da, chết tiệt, là cô?”
“Là anh?”
Đến khi hai người nhìn rõ đối phương, không hẹn mà cùng nói ra một câu cùng lúc.
Giọng điệu đầy kinh ngạc và kỳ lạ!
Chu Tư Tư rõ ràng uống không ít, mặt cũng đỏ ửng.
Tần Khải nhăn mặt, cười xòa: “Thì ra là người đẹp Tư Tư à, hèn chi cảm giác ở tay có chút quen thuộc, khụ khụ… Không phải, ý tôi là trùng hợp thật, trùng hợp thật!”