Chương 233

“Nghe rồi chứ? Cậu Lý sắp đến rồi, oắt con, mày chết chắc rồi, ha ha ha… Hiện tại quỳ xuống cầu xin tao tha thứ vẫn còn kịp, nói không chừng tao bớt giận thì có thể xin cậu Lý tha cho mày một mạng, thế nào?”

Trần Hổ đặt điện thoại xuống, cực kỳ đắc ý mà cười ha ha.

Nhưng nụ cười này lại tác động đến chỗ đau trên mặt, đau đến mức khiến ông ta nhe răng trợn mắt.

“Chẳng ra làm sao, nếu ông còn ồn ào, tôi không ngại tiễn ông lên đường ngay bây giờ”. Tần Khải lúc lắc con dao phẫu thuật, vẻ mặt mất kiên nhẫn nói, ánh mắt nhìn Trần Hổ giống như nhìn một tên ngốc vậy.

Khi nói ông ta không quen dùng não suy nghĩ, Tần Khải quả thật không nghĩ oan cho ông ta chút nào.

Trần Hổ chỉ cảm thấy có cái chỗ dựa là Lý Tiếu Lai đã đủ lớn, ông ta căn bản không suy nghĩ nhiều, vì sao Tần Khải có đủ tự tin để mặc ông ta gọi điện thoại?

Chỉ là Lý Tiếu Lai mà thôi, cũng không phải chưa từng đánh qua!

“Mày, mày đừng đắc ý, sớm muộn cũng đến lúc phải khóc, hừ! Chúng ta chờ xem…”, Trần Hổ cắn răng, vẫn có chút không phục.

Nhưng, Tần Khải chỉ vừa đảo mắt, mấy lời hung hãn của Trần Hổ lập tức im bặt.

Tần Khải cũng coi như được thanh tịnh đôi tai.

Nói đạo lý với loại người như Trần Hổ, đơn thuần là lãng phí thời gian.

Bóp cổ liền trợn mắt, buông lỏng tay lại bắt đầu chửi má nó, đây là loại cần trừng phạt điển hình.

Chỉ cần Tần Khải hơi tỏ vẻ hung hãn một chút, Trần Hổ lập tức liền thành thật.

“Ai? Con mẹ nó ai gây sự ở đây, tên khốn kiếp nào, chán sống rồi à!”

Không bao lâu, đã thấy Lý Tiếu Lai đang vừa mắng vừa đi đến, miệng ngậm điếu xì gà, trên đầu đội mũ dạ, dáng vẻ của một ông lớn đây mà.

Phía sau lưng hắn ta còn có mười mấy vệ sĩ hung hãn đi theo.

Vừa nghe thấy tiếng Lý Tiếu Lai, Trần Hổ bị doạ vỡ mật đứng dậy co cẳng liền chạy.

Trần Hổ vừa bị doạ đến co quắp, ôm lấy chân Lý Tiếu Lai, kêu r3n nói: “Cậu Lý, cứu tôi, cứu tôi! Có tên đáng chết đến gây phiền phức, tôi nói tôi là người của cậu, hắn chẳng những không nể mặt nể mũi, còn nói…”

“Còn nói cái gì!”, Lý Tiếu Lai giận dữ, ánh mắt hung ác, lạnh giọng hỏi.

“Hắn, hắn nói cậu chỉ là cái rắm, còn nói, ở trước mặt hắn, cậu còn không bằng cả rác rưởi!”

Trần Hổ hai tay ôm đùi Lý Tiếu Lai, nói thêm mắm thêm muối.

Ông ta bị đánh không nhẹ, cũng bị doạ không ít.

Trần Hổ trong lòng vô cùng hận Tần Khải.

“Con mẹ nó, đáng chết! Ông là cái đồ vô dụng, một chút việc nhỏ cũng làm không xong, đứng sang một bên, lát nữa sẽ tính sổ với ông!”, Lý Tiếu Lai đá Trần Hổ sang một bên, hút xì gà, cười lạnh đi vào trong.

“Ha ha… Tao muốn xem xem, là ai ăn gan báo, dám nói tao là cái rắm!”

“Không cần tìm nữa, là tôi nói”.

Trên ghế sô pha, Tần Khải bắt chéo chân, trên mặt cười híp mắt, nói: “Chúng ta đúng thật là có duyên, ha ha… Sao, cậu Lý cảm thấy tôi không đúng, có ý kiến với tôi?”

“Mẹ kiếp!”

Lý Tiếu Lai vừa nghe tiếng liền cảm thấy không đúng!

Hắn ta vừa bước vào cửa gặp gương mặt cười của Tần Khải, lập tức bị doạ lùi về sau hai bước, miệng kêu lên đầy sợ hãi, sắc mặt thay đổi rõ rệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play