Chương 229
“Tôi là người của nhà họ Lý, tốt nhất cậu nên nghĩ cho kỹ, đừng không biết điều, đắc tội với tôi, không có lợi ích gì cho cậu đâu”. Trần Hổ hừ một tiếng, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Tần Khải đang ngồi trên sofa bỗng đứng dậy.
Trần Hổ vẫn chưa kịp nhìn Tần Khải tiến qua bằng cách nào.
Ông ta chỉ cảm thấy hai mắt tối đen, rồi có một tiếng vang lớn vang lên bên tai.
Tần Khải đã tát ông ta một bạt tai, đến giờ Trần Hổ mới kịp phản ứng.
“Ây da da…”
Cái tát đau rát khiến răng Trần Hổ va chạm lợp cợp, ông ta hít một hơi thật dài, nửa khuôn mặt đã sưng húp lên.
“Mẹ ông không dạy ông rằng cắt ngang suy nghĩ của người khác là hành vi rất mất lịch sự sao?”
Tần Khải từ từ rút tay lại, cười tươi rạng rỡ.
Trần Hổ ôm mặt, run cầm cập, một phần vì sợ, một phần vì tức.
“Nhóc con, tôi là người của cậu Lý đấy”.
“Đủ rồi, chỉ được cái mồm thôi! Phải thừa nhận là ông chủ Trần bị cảm xúc chi phối quá nhiều, cũng không có thói quen dùng đầu óc để suy nghĩ vấn đề”.
Tần Khải tóm lấy cổ áo của Trần Hổ, rồi lại tát cho ông ta mấy bạt tai nữa.
Bốp bốp.
Tiếng bạt tai liên tục vang lên trong văn phòng nhỏ.
Đến khi Tần Khải buông tay thì Trần Hổ đã bị đánh thành đầu heo.
Ông ta gần như bị Tần Khải đánh gãy hết răng.
Trần Hổ vừa mở miệng thì máu liền ọc ra, mặt ông ta sưng phù, rất đặc sắc.
Ông ta bây giờ đừng nói đến việc uy hiếp Tần Khải, chỉ việc nói chuyện thôi cũng đã khó khăn rồi.
Trần Hổ đưa hai tay ôm má, dáng vẻ vô cùng thê thảm. Ông ta nhìn ánh mắt Tần Khải thì chỉ muốn xé xác anh ngay lập tức.
“Xem ra ông vẫn không phục”.
Hai người nhìn vào mắt nhau, Tần Khải bỗng cười hehe.
Trần Hổ tưởng đâu Tần Khải còn muốn đánh nữa, sợ quá run lên theo bản năng.
Không ngờ Tần Khải đưa tay lên, ném điện thoại trên bàn làm việc của Trần Hổ qua.
“Được thôi, không phục cũng chẳng sao, có một số người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy tôi sẽ cho ông được chết một cách rõ ràng. Nói thật, ở Trung Hải, nếu tôi muốn làm gì ông thì hôm nay dù cho Jesu có đến cũng vô dụng, nếu không tin ông có thể gọi điện cho Lý Tiếu Lai thử xem”.
Tần Khải nói xong thì ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo hai chân lên.
Trần Hổ đưa tay ra định cầm lấy điện thoại nhưng ánh mắt lại nhìn sắc mặt Tần Khải với vẻ vô cùng lo lắng.
“Gọi đi! Muốn tôi gọi giúp ông sao? Cơ hội chỉ có một lần thôi. À, phải rồi, ông chủ Trần, tốt nhất ông nên nói cho cậu Lý biết, bảo hắn ta phải đến đây trong vòng mười phút, bây giờ tôi rất giận, nếu hắn ta đến trễ thì hãy chuẩn bị nhặt xác cho ông đi”.
Tần Khải xoay con dao phẫu thuật trên tay, cười rạng rỡ, cứ như một người vô hại.
Trần Hổ không dám suy nghĩ thêm.