Chương 219
“Sếp Phó, tôi thấy ý này hay đấy, tôi cũng thích làm sếp, he he…”
Tần Khải giả bộ cười ngây ngốc.
Phó Diệu Bang nhìn anh như một tên ngốc, không hề đánh giá cao anh chút nào.
Vương Kỳ đứng một bên chợt thấy Tần Khải không hề ngốc chút nào, ngược lại chính Phó Diệu Bang mới là một tên đại ngu đần.
Tuy nhiên Vương Kỳ vẫn biết chuyện Phó Diệu Bang giao cho Tần Khải là rất khó, nên ít nhiều cô ấy vẫn thấy lo cho anh.
Bởi cô ấy chỉ muốn chơi xấu anh một chút thôi.
Nếu Tần Khải thật sự xảy ra chuyện gì thì cô ấy biết ăn nói sao với Triệu Băng Linh, nhưng Tần Khải đồng ý nhanh quá nên cô ấy không kịp ngăn cản.
Trong lúc Vương Kỳ đang nghĩ cách để gạt chuyện này đi thì Tần Khải đã tươi cười kéo tay áo cô.
“Nhà tư bản, tôi sợ anh ta nuốt lời. Cô làm chứng cho chúng tôi nhé!”, Tần Khải mỉm cười đắc ý.
Vương Kỳ chỉ muốn giơ tay tát lên cái mặt kia.
Bộ hết chuyện rồi hay sao hả?
Phó Diệu Bang cũng không dễ dây vào đâu.
Còn việc Tần Khải nhìn gì thì sao Vương Kỳ quản được.
“Cậu cứ sống sót trở về đi rồi tính. Còn người làm chứng thì tôi sẽ đồng ý thay sếp Vương”.
Phó Diệu Bang cướp lời, khoé miệng nhếch mép cười khẩy.
Đây chính là điều mà Vương Kỳ lo lắng, ngay từ đầu Phó Diệu Bang đã không có ý tốt, thứ anh ta muốn không phải là tiền, mà là mạng của Tần Khải.
“Được, chính là anh nói đấy nhé. Đến lúc đó đừng hối hận, tôi cũng không dễ chọc vào đâu!”
Nói xong, Tần Khải cầm tài liệu đi thẳng ra ngoài!
“Hừ, tôi sẽ không hối hận đâu, chỉ cần anh không hối hận là tốt rồi!”
Phó Diệu Bang khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm.
Ngược lại, Vương Kỳ nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Khải như thể đang suy nghĩ gì đó!
…
Mười phút sau, tòa cao ốc Đỉnh Hâm, công ty đầu tư Quang Hổ.
Tần Khải chậm rãi rút kim bạc trên huyệt đạo ra, nhìn chiếc taxi đi xa dần, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Địa chỉ mà Phó Diệu Bang đưa cho anh đang ở ngay trước mặt.
Theo các tài liệu, tổng giám đốc công ty đầu tư Quang Hổ là Trần Hổ đã nợ tập đoàn Triệu Thị hơn hai mươi triệu nhân dân tệ trong hơn sáu năm.
Chính món nợ cũ này đã làm chậm tiến độ đầu tư của tập đoàn Triệu Thị.
Nếu không, sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy!
Sau khi nhét tài liệu vào cặp, Tần Khải thu dọn quần áo và lảo đảo bước vào thang máy.
Mặc dù các khoản nợ của bên kia vẫn còn sờ sờ ra đó, nhưng Tần Khải vẫn có ý định tiên dùng lễ hậu dùng binh.