Chương 216
“Tần Khải, tuy anh là nhân viên mới nhưng giờ tôi có một nhiệm vụ rất quan trọng giao cho anh…”
Vương Kỳ mở vài trang báo cáo công việc, sau đó nhìn chằm chằm vào tờ cuối cùng một lúc lâu.
Sau đó, cô ấy ngẩng lên với vẻ giảo hoạt, nhưng vẫn cố tỏ vẻ hiền từ.
Rõ ràng đây là thái độ khi định bẫy người khác.
Tần Khải máy mắt phải nói: “Tôi từ chối được không? Sếp Vương, cô cũng biết đấy, tôi là người mới, đã có kinh nghiệm gì đâu, tôi…”
“Kinh nghiệm thì phải tích luỹ dần dần. Tôi đánh giá thực lực của anh rất cao, Tần Khải, anh đừng phụ sự tín nhiệm của tôi chứ”.
Tuy nói thế, nhưng loáng cái, Vương Kỳ đã quay ngoắt thái độ, sau đó đi tới gần Tần Khải rồi đập một tờ giấy xuống cạnh anh.
“Nội dung công việc đây, anh nghiên cứu kỹ vào, sau đó phải hoàn thành cho tôi trong vòng ba ngày”.
“Ơ… sếp, thế sao được?”
Tần Khải đọc lướt xong thì lập tức nhăn mặt.
Nội dung công việc mà anh nhận được là giấy nợ, đây toàn là các món nợ từ xa lắc xa lơ rồi.
Lâu nhất thì từ năm năm trước, trong thời gian qua, chưa ai xử lý được món nợ này.
Khỏi cần nói cũng biết con nợ khó chơi thế nào.
Vương Kỳ đầy việc này cho anh có khác nào gây chuyện với anh cơ chứ!
“Anh thấy khó à?”
Vương Kỳ kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh Tần Khải rồi cười rất đắc ý.
Nụ cười này nở trên gương mặt xinh đẹp lại ở khoảng cách gần, rất dễ khiế người ta suy nghĩ xa xôi.
Thoạt nhìn Vương Kỳ như một con sói đói, còn Tần Khải thì như con dê non.
“Khó thì không, nhưng quan trọng là việc này có lợi gì cho tôi?”
Tần Khải cố ý nhích gần tới Vương Kỳ hơn rồi bật cười hỏi.
Anh gần như dán sát vào tai Vương Kỳ, giọng nói còn có phần mờ ám.
“Anh… Tôi cảnh cáo anh, đây là công ty, anh đừng có làm bậy!”
Vương Kỳ chợt đỏ mặt rồi vội ôm người đứng dậy.
“Ha ha…”
Tần Khải vốn có định làm gì đâu nên lập tức ôm bụng cười.
Đều là nữ cường, nhưng Vương Kỳ lại kém hơn Triệu Băng Linh một chút.
Người ta nói, con gái mà chỗ nào đó càng to thì não càng…
Anh nhìn ngực của Vương Kỳ rồi lập tức có phán đoán.
Quả nhiên các cụ nói cấm có sai bao giờ…
“Đây là công việc, anh còn muốn lợi ích gì? Tôi là sếp của anh đấy, lời nói của tôi là mệnh lệnh! Trong ba ngày mà anh không làm xong việc thì tôi sẽ mách Linh Linh, để cô ấy đuổi anh khỏi công ty”.
Biết bị Tần Khải chơi một vố, Vương Kỳ tức đến nghiến răng.
“Được rồi, sếp là nhất!”
Tần Khải tươi cười rồi cố ý nhìn từ mặt Vương Kỳ xuống dưới.
Vương Kỳ biết thừa ý của Tần Khải.
Song, cô ưỡn thẳng ngực rồi đắc ý nói: “Đương nhiên!”
“Xem ra để bảo vệ sự đúng đắn của sếp thì tôi phải làm việc chăm chỉ rồi. Được thôi, ba ngày thì ba ngày, đây cũng là việc nhỏ thôi mà, cứ giao cho tôi. Nhưng nếu tôi làm xong thì sếp phải thưởng cho tôi đấy nhé, ví dụ như…”
Tần Khải cầm tài liệu lên rồi nhe răng, sau đó lại liếc nhìn tài nguyên của Vương Kỳ.
Cô gái này rất gian xảo.
Nếu là người khác thì chắc Vương Kỳ đã gặp chuyện bất trắc rồi.
Thấy Tần Khải đã bị lừa, mắt Vương Kỳ sáng lấp lánh, vẻ đắc ý không thể che giấu.
Đây là món nợ đã nhiều năm, nếu có thể đòi về thì đâu chờ đến giờ.
Cô ấy không tin Tần Khải có thể đòi được, vì đây là nhiệm vụ bất khả thi.
Chờ anh thất bại trở về, người làm sếp như cô ấy sẽ xử lý anh.