Chương 213
Loại người như anh ta giống hệt con sâu mọt, cho vào công ty thì chỉ được làm ở vị trí thấp nhất thôi.
Nếu để Triệu Tiểu Mao làm sếp thì đúng là tai hoạ của công ty.
“Triệu Băng Linh, cô giỏi lắm, mới làm giám đốc vài hôm mà đã vênh thế rồi! Hôm nay tôi sẽ thay ông nội dạy dỗ lại cái loại cháu gái bất hiếu như cô”.
Thấy chuyện không thành, Triệu Tiểu Mao tức đến mức đứng bật dậy, sau đó túm lấy cô lau nhà ở góc phòng định đánh Triệu Băng Linh.
Triệu Băng Linh cau mày, bây giờ cô không thể nhịn được cơn tức nữa: “Triệu Tiểu Mao, nếu cậu dám làm loạn thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy”.
“Hừ, có giỏi thì cô gọi thử xem! Để tôi xem thằng nào dám quản chuyện của ông đây nào”.
Triệu Tiểu Mao ỷ vào thân phận của mình, sau đó cười lạnh rồi giơ cây chổi lên đập về phía Triệu Băng Linh.
Tần Khải lùi lại một bước, sau đó tức giận lấy điện thoại ra gọi người.
“Bảo vệ không dám nhưng tôi dám đấy. Tôi đã nói rồi mà, chuyện gì tôi cũng dính vào đấy. Anh không coi lời tôi nói ra gì đúng không?”, đúng lúc này, Tần Khải đã bước ra rồi cười hi hi chắn giữa hai người.
Thấy Tần Khải đã ra tay, Triệu Băng Linh đang cố tỏ vẻ trấn tĩnh đã thầm thở phào một hơi.
Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh công ty ầm ĩ thế này thì không phải chuyện hay.
May mà Tần Khải còn chút lương tâm, không thì không biết chuyện hôm nay sẽ ồn ào đến đâu nữa.
“Được, anh giỏi lắm! Cố tình đối đầu với tôi đúng không?”
Ỷ mình có cái chổi trong tay, Triệu Tiểu Mao nổi trận lôi đình rồi cầm nó đập về phía Tần Khải.
Cẩn thận!
Triệu Băng Linh định lên tiếng nhắc nhở, nhưng cô chỉ nghĩ thôi chứ chưa kịp nói, song Tần Khải đã né được rồi.
Triệu Tiểu Mao ra tay thất bại, cây chổi còn bị Tần Khải cướp mất.
“Tất cả là do người nhà chiều hư, dám đánh tôi à? Đồ không biết lượng sức mình này!”
Tần Khải châm chọc một câu, sau đó tát cho Triệu Tiểu Mao một cái.
Chát…
Ngay sau đó, Triệu Tiểu Mao đã thấy mặt mình nóng rát.
Anh ta giơ tay lên ôm mặt thì cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Anh, anh dám đánh tôi! Chuyện này chưa xong đâu! Chúng ta cứ chờ đấy mà xem, cả cô cũng chờ đấy, có giỏi thì đừng có chuồn mất”, Triệu Tiểu Mao lập tức có vẻ sợ sệt, anh ta vừa ôm mặt kêu đau vừa mắng nhiếc.
Tần Khải giả vờ đuổi theo, Triệu Tiểu Mao sợ hết hồn, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Anh ta biến khỏi phòng, đầu còn chẳng ngoái lại, mà chạy một mạch ra thang máy.
Thấy Triệu Tiểu Mao bết bát như vậy, Triệu Băng Linh thở phào một hơi, cảm thấy rất hả giận.
Cuối cùng cũng có người trị được bệnh của tên vô lại này.
Đương nhiên Triệu Băng Linh vẫn không có thái độ khá hơn với Tần Khải, ngược lại cô còn cố tình thay đổi sắc mặt.
“Được rồi, coi như tôi nợ anh một lần. Hết việc rồi, anh đi đi”, thấy Tần Khải nhìn mình, Triệu Băng Linh nói một câu để đuổi anh đi.