Chương 191

“Làm gì mà vội thế? Vừa rồi hai người nói chuyện đâu có dễ nghe như vậy? Tôi nghĩ sau khi chúng ta thanh toán xong nợ nần thì rời đi cũng chưa muộn, hai người thấy thế nào?” Tần Khải nở một nụ cười hiền từ trên khuôn mặt nhưng lại bẻ khớp tay kêu răng rắc.

Triệu Băng Linh giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, từ lâu đã âm thầm đứng sau lưng Tần Khải.

Cô ấy vừa trải qua cảm giác tuyệt vọng tột cùng, chỉ có ở bên cạnh Tần Khải, cô mới có thể cảm thấy an toàn một chút.

Cô định mở miệng nói gì đó nhưng lại nhớ tới vừa rồi hai người bác đẩy cô vào hang sói như thế nào nên lập tức im bặt.

Tuy là người một nhà nhưng hai người này lại không có phong thái của người lớn trong nhà chút nào.

Vì tư lợi và để trả thù cá nhân, hai vợ chồng này nguyện ý nhét cháu gái vào hang sói.

Triệu Băng Linh nắm chặt nắm đấm, nhất quyết không can thiệp.

“Băng Băng! Cháu nói gì đi, bác là bác cháu, là anh của bố cháu, cháu không thể trơ mắt nhìn hai bác gặp đen đủi!”

Triệu Hoành Quang biết khó lòng mà đối phó với Tần Khải, vì vậy ông ta nhìn Triệu Băng Linh với ánh mắt cầu cứu, mở miệng cầu xin.

Lưu Hiểu Vi trong mắt vẫn đầy vẻ ác độc, nhưng ngoài miệng lập tức xuống nước: “Băng Băng, vừa rồi chúng ta sai rồi, là do nhà họ Lý quá mạnh, hai bác có muốn giúp cũng khó mở lời! Kỳ thực, là trưởng bối trong nhà, hai bác rất thương cháu”.

“Thương cháu? Ha ha, thương cháu chính là giao cháu mình cho Lý Tiếu Lai khốn kiếp chơi đùa? Thương cháu chính là vỗ tay đứng nhìn cháu lâm vào đường cùng sao? Bác trai, cháu còn tưởng rằng chỉ có vợ bác là ác độc, còn bác dù sao vẫn là máu mủ nhà họ Triệu. Thật đáng tiếc … Cháu đã nghĩ sai về bác rồi!” Triệu Băng Linh lắc đầu và cười khổ nói.

Người một nhà mà phải nói đến nước này đương nhiên không phải điều Triệu Băng Linh mong muốn.

Ai không muốn chung sống yên bình, hoà thuận với người nhà kia chứ?

Thật không may, thực tế lúc nào cũng trái với điều người ta mong cầu.

Triệu Hoành Quang và mụ vợ tham lam có thể bán bất cứ thứ gì để kiếm lời.

Cho dù là người thân của họ, Triệu Băng Linh cũng không khỏi cảm thấy lạnh cả người.

“Vợ à, anh khát nước, đi lấy nước giúp anh nhé”.

Tần Khải liếc nhìn Triệu Băng Linh, trước mặt cô ấy thì thật khó để ra tay.

“Được”.

Triệu Băng Linh bị kẹt ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, khó mà đứng yên được, vì vậy cô gật đầu ngay lập tức.

Cô ấy rất thông minh nên đương nhiên hiểu ý Tần Khải đang giúp mình thoái lui.

Nói xong, cô ấy không chút do dự xoay người rời đi.

“Băng Băng, đừng đi, cứu bác!”

“Cháu gái, sao cháu lại nhẫn tâm như vậy, bác là bác cả của cháu mà!”

Hai vợ chồng Triệu Hoành Quang lập tức khóc rống lên.

Triệu Băng Linh không quay đầu lại, nghe tiếng họ thì càng bước chân nhanh hơn đi vào thang máy.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô vô thức mềm lòng.

Dù sao thì đó vẫn là một gia đình…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play