Chương 147

Thoáng chốc Tần Khải đã trở thành người được yêu thích, được nhà họ Đinh tâng bốc.

Vương Dao ở một bên nhìn, đôi mắt to tròn đó đầy vẻ tò mò.

Trước đó cô ta còn nghĩ Tần Khải là kẻ lừa đời lấy tiếng, mang danh tiếng của sư phụ để đi lừa gạt.

Nhưng bây giờ sự thật đã rõ ngay trước mắt, dù là cô chủ Vương cũng nhất thời không nói nên lời.

Chỉ có thể bĩu môi hừ một tiếng, không thích nhìn Tần Khải được người khác tâng bốc, Vương Dao dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ.

“Thần y Tần, không biết cảm ơn cậu thế nào về chuyện ngày hôm nay, những cái khác tôi không nói, sau này nếu thần y Tần có việc gì khó, cần đến nhà họ Đinh tôi thì cậu cứ nói. Còn nữa… nếu thần y Tần tiện thì ăn một bữa cơm với chúng tôi nhé”, Đinh Kim Phúc nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, thận trọng hỏi.

Trước kia Đinh Kim Phúc có ấn tượng khá tốt với Tần Khải, chuyện hôm nay càng khiến ông ấy kiên định với suy nghĩ đó.

Y thuật cao siêu, cộng thêm thân phận không tầm thường đều chứng tỏ Tần Khải chắc chắn là người không tầm thường.

Nếu có thể kết giao được với cậu ấy, chắc chắn sẽ có lợi với nhà họ Đinh.

Nhưng vừa nghe đối phương nói thế, Vương Dao lại không chịu.

Cô ta ghét Tần Khải là thật nhưng nếu để người họ Đinh lôi kéo người ta, cô cả Vương sẽ khó giải thích khi về nhà.

Vương Dao lại cố ý không lên tiếng, chỉ thầm kéo áo Tần Khải, kiêu ngạo hệt như một con thiên nga trắng.

“Hôm nay thì thôi, tôi còn phải ăn tối với cô cả Vương, hay là hôm khác chúng ta lại ăn với nhau, thế nào?”, Tần Khải cười híp mắt ngẩng đầu lên.

Khi nói anh còn không quên nháy mắt ra hiệu với Vương Dao.

“Ha ha… Tôi hiểu, tôi hiểu! Người trẻ tràn đầy sức sống mà. Ha ha… À, dạo gần đây khách sạn dưới trướng của nhà họ Đinh kinh doanh thêm vài loại phòng đặc biệt, thần y Tần có thể cân nhắc. Nếu cậu đã có hẹn với người đẹp thì chúng tôi không làm phiền thần y Tân nữa, hôm khác lại gặp, hôm khác lại gặp, ha ha…”

Đinh Kim Phúc mỉm cười, lộ ra vẻ mặt tôi hiểu mà.

Đinh Quốc Cường cũng ở một bên cười ha ha.

Lúc đầu Vương Dao cũng không nghĩ gì nhiều nhưng nhìn vẻ mặt của Đinh Kim Phúc và câu nói ý tứ đó.

Mặt cô cả Vương lập tức đỏ ửng đến tận mang tai, nghiến răng nghiến lợi.

Đến khi Tần Khải chào tạm biệt nhà họ Đinh, cả hai bước vào thang máy, Vương Dao thẹn quá hóa giận véo mạnh vào cánh tay Tần Nhạc.

“Lưu manh chết tiệt, lại lợi dụng tôi, thanh danh của tôi bị anh hủy hoại rồi”.

“Oái… Nhẹ, nhẹ chút đi bà cô của tôi ơi, tôi có nói gì đâu, tôi bị oan mà”, Tần Khải bị nhéo đến mức hít khí lạnh, liên tục xin tha.

Vương Dao nghiêng đầu, nghĩ lại những lời lúc này, hình như… đúng là Tần Khải vẫn chưa nói gì.

Chủ yếu là ông chủ Đinh đó, tự cho mình là thông minh suy nghĩ lung tung.

“Là anh, tôi nói là anh thì chính là anh, anh còn dám cãi”.

Vương Dao vẫn mạnh miệng nhưng lực tay lại nhẹ đi rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play