Chương 142

Nhưng cho dù là cách ăn mặc hay khí chất của Tần Khải cũng không có chỗ nào đáng để ông ta chú ý đến, ông ta lập tức dời tầm mắt đi.

“Ông chủ Đinh, Tiểu Chiêu có lỗi trước nhưng dù sao nó cũng vẫn là một đứa trẻ, đường đường là nhà họ Đinh mà lại ra tay nặng với nó như vậy, ông cho rằng nhà họ Đổng biến mất rồi sao?”, Đổng Thiên Dương lạnh lùng nói.

Đinh Kim Phúc đè nén một bụng lửa giận, lúc này cũng không thèm khách sáo nữa.

“Vậy à? Hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn là trẻ con, gia chủ nhà họ Đổng dạy con như thế à?”

“Hừ, chuyện của nhà họ Đổng tôi chưa đến lượt ông nhúng tay vào. Tôi chỉ biết con trai tôi bị đánh, phải cho tôi lời giải thích rõ ràng”.

Đổng Thiên Dương hừ một tiếng, nhắm vào Đinh Kim Phúc, một bộ không muốn nhân nhượng.

Thấy thế Đinh Kim Phúc cũng sầm mặt, ông ấy đã hiểu rồi.

Ngay từ đầu Đổng Thiên Dương đã không định nói lý rồi.

Hoàn toàn không phân biệt phải trái đúng sai, muốn chống lưng cho Hồ Tiểu Chiêu.

Thấy Đổng Thiên Dương không thèm nói lý, mấy người nhà họ Đinh cũng tức giận.

Ai nấy cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đổng Thiên Dương, có vẻ như chỉ cần một câu nói của Đinh Kim Phúc thì sẽ sống chết với họ.

Hồ Tiểu Chiêu đứng sau lưng Đổng Thiên Dương, hai tay chống nạnh, khiêu khích nhìn mấy người nhà họ Đinh, nhất là khi nhìn đến chỗ Tần Khải, anh ta trợn mắt nhìn anh.

Chỉ có hai chữ có thể miêu tả vẻ mặt này, thiếu đánh.

“Đinh Kim Phúc, tôi cũng lười nhiều lời với ông, nếu con trai tôi đã thành ra như vậy rồi thì đừng động tay động chân nữa”.

Đổng Thiên Dương tỏ ra kiêu ngạo, còn chưa nói hết lời đã cười mỉa.

“Chỉ cần người vừa ra tay đó quỳ xuống cúi đầu xin lỗi con trai tôi, chuyện này xem như xong”.

Một câu nói lại khiến cả nhà họ Đinh nhíu mày, vẻ mặt không phục.

Hiển nhiên là Đổng Thiên Dương đang định trở mặt.

Nhưng như thế thật thì chắc chắn cả hai bên đều bị thiệt, nhà họ Đổng có tự tin gì mà dám trở mặt với nhà họ Đinh?

Hồ Tiểu Chiêu nhìn người nhà họ Đinh không phản ứng, vẻ mặt càng thêm đắc ý.

“Có nghe thấy không? Bố tôi bảo các người quỳ xuống, không hiểu tiếng người à? Chẳng phải lúc nãy đánh tôi rất hung dữ lắm sao? Không ngờ sẽ có ngày hôm nay nhỉ, ha ha ha… Còn anh, mau lại đây quỳ xuống đi”.

Ánh mắt Hồ Tiểu Chiêu không từng trên người Đinh Quốc Cường quá lâu đã chuyển sang Tần Khải.

Có bố chống lưng, Hồ Tiểu Chiêu cáo mượn oai hùm, đuôi cũng vểnh ngược lên trời.

“Người đánh anh là tôi, liên quan gì đến thần y Tần? Có việc gì cứ tính lên đầu tôi, đừng có vu vạ lung tung”.

Lúc này Đinh Quốc Cường nghiến răng bước lên, không có ý định cúi đầu không nhận.

Tần Khải ở một bên nhìn, gương mặt hiện lên ý cười.

Tính cách Đinh Quốc Cường quả thật hơi cục cằn nhưng tâm địa vẫn rất tốt.

“Tôi muốn làm thế nào thì làm thế ấy! Họ Đinh kia, tôi nói cho anh biết, đừng mẹ nó thấy mình trống giống chó thì coi mình là người. Ông đây bảo anh quỳ xuống, đó là nể mặt anh, hiểu không?”, Hồ Tiểu Chiêu không phục nhìn Đinh Quốc Cường, thẹn quá hóa giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play