Chương 133
Nhưng cô ta vừa quay đầu thì thấy Tần Khải đang cười tủm tỉm nhìn mình, lúc này mới hừ một tiếng rồi quay ngoắt sang hướng khác.
Cô ta là cô chủ nhà họ Vương, tuyệt đối không thể để Tần Khải chê cười mình.
“Anh Tần, quần áo của anh đã được đóng gói xong, còn đây là thẻ của anh”.
Tiểu Lý kính cẩn dâng thẻ tới trước mặt Tần Khải, thái độ thay đổi 180 độ so với lúc trước.
Tần Khải nhận thẻ, nhìn quần áo đã được đóng gói cẩn thận, không muốn ở lâu nên xoay người rời đi.
Tiểu Lý thấy Vương Dao nói giúp Tần Khải thì cho rằng quan hệ hai người cũng không phải kiểu bình thường.
Vì thế cô ta đưa túi quần áo cho Vương Dao.
Cô chủ Vương cầm lấy theo bản năng, đi được hai bước thì mới nhận thấy có gì đó hơi sai sai.
Vương Dao bĩu môi, vẫn cầm túi quần áo đi ra, dáng vẻ chẳng khác nào cô vợ nhỏ đang giận dỗi.
Tần Khải lén liếc một cái, lập tức bị Vương Dao tóm được.
Thấy cô chủ Vương bắt đầu nhe răng, huơ huơ nắm đấm uy hiếp, Tần Khải mới lộ ra nụ cười vô hại, ngượng ngùng dời mắt đi.
Đinh Quốc Cường và đám người nhà họ Đinh đều ở ngoài, đông người thì nhiều chuyện, giờ không phải là lúc so đo với cô chủ Vương.
Ra khỏi đường dành riêng cho người đi bộ, Tần Khải từ chối lên xe của Đinh Quốc Cường, mà ngồi vào chiếc Maserati của Vương Dao.
Đương nhiên Đinh Quốc Cường không dám nói gì.
Anh ta đang cầu Tần Khải cứu mạng ông già nhà mình mà.
Còn về nhà họ Vương, đây cũng là một trong bốn gia tộc lớn nên anh ta không dám đụng vào Vương Dao đâu. Mà vừa vào xe, Vương Dao đã ném quần áo của Tần Khải vào đầu chính chủ đang ngồi hàng ghế phía sau.
“Anh dám lợi dụng tôi! Họ Tần, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này!”
Vừa khởi động xe, Vương Dao vừa tức giận nói.
Cô ta là con gái nhà lành đúng nghĩa, là cô chiêu nhà họ Vương, thế mà lại phải xách đồ cho tên lưu manh Tần Khải này.
Nếu tin này truyền ra, danh dự cô ta sẽ bị hủy hoại hết.
Cầm quần áo thôi mà, không thì hôm nay tôi cầm đồ giúp cô nhé?”, Tần Khải bĩu môi, không phục cãi lại.
“Anh… cái đồ ngốc nhà anh! Tôi không muốn nghe anh nói gì nữa đâu!”
Vương Dao tưởng rằng Tần Khải không hiểu ý mình nhưng cô ta vừa dứt lời, khi nhìn qua gương chiếu hậu, cô ta thấy Tần Khải đang nhìn mình cười đầy quái lạ.
Cảm thấy bản thân bị chơi xỏ, sắc mặt Vương Dao hiện tại đỏ tới tận mang tai.
Dù trong lòng đang bực bội nhưng lúc này Vương Dao cũng không tiện bùng nổ.
Để tránh sự xấu hổ, cô ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “Họ Tần, trong thẻ anh có bao nhiêu tiền thế? Rõ ràng khi nãy nhân viên kia đã sợ tới tái mặt luôn, chắc số dư tài khoản không ít nhỉ?”
“Khụ khụ… cũng tạm thôi. Đây là tiền tôi để dành cưới vợ đấy, cô để ý kỹ thế làm chi? Chẳng lẽ cô… có ý với tôi?”
“Xí… ai có ý với anh! Anh nằm mơ đi!”