Chương 115

Đinh Kim Phúc mà nổi giận thì người nhà họ Đinh chỉ biết dạt hết sang một bên.

Mọi người liên tục lùi lại, còn Đinh Quốc Cường đương nhiên sẽ bị lôi lên ngọn đầu đài.

“Cháu… bác ơi, thần y Tần kia trông như thằng nhà quê, cháu thấy không đáng tin nên đã tự làm theo ý mình và mời thần y Hồ đến. Bác yên tâm, thần y Hồ cũng giỏi lắm ạ”, Đinh Quốc Cường vẫn cố giải thích.

“Cái gì, mày… mày đúng là cái thằng vô tích sự!”, Đinh Kim Phúc nghe xong thì nổi cơn thịnh nộ.

Lửa bốc lên đầu, mắt ông ấy hoa lên, suýt nữa thì ngất xỉu.

Người nhà họ Đinh thấy thế thì vội vàng lên đỡ.

Nghe thấy tiếng động trong phòng bệnh, Từ Vọng Đức đi vào xem bệnh nhận thì lập tức phát hoảng.

Ông ấy tiến lên rồi đẩy Hồ Tiểu Chiêu sang một bên.

Sau đó, ông ấy bắt mạch cho Đinh Kim Lộc rồi ấn ngay vào chuông cấp cứu ở đầu giường.

“Nhanh, phòng 302, lấy oxy, máy thở, nhanh lên, bệnh nhân nguy kịch lắm rồi”, Từ Vọng Đức cuống quýt nói.

Đinh Kim Phúc nghe xong thì lập tức trào nước mắt.

Ông ấy nhìn em trai mình trên giường bệnh rồi túm lấy cổ áo Hồ Tiểu Chiêu.

“Mày là đồ lang băm, em trai tao đang bình thường mà bị mày chữa thành ra thế này, a!”, Đinh Kim Phúc nổi đoá rồi hét lên.

Người nhà họ Đinh gồm cả Đinh Quốc Cường ban nãy còn tâng bốc Hồ Tiểu Chiêu lên mây, giờ thì đứng một bên im thin thít.

“Tôi… tại người của bệnh viện số một đã cho bệnh nhân uống thuốc tây trước, họ đã giấu tôi chuyện này nên không phải tại tôi, giờ chỉ là hiện tượng phản ứng thuốc thôi. Ông chủ Đinh, ông hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi đảm bảo…”

Hồ Tiểu Chiêu thấy không ổn, nhưng vẫn cố đùn đẩy trách nhiệm.

Đinh Kim Phúc đâu có phải dạng vừa, nếu ông ấy mà xử lý Hồ Tiểu Chiêu thì anh ta chỉ có xong đời.

“Phản cái con khỉ!”

Đinh Kim Phúc không chờ Hồ Tiểu Chiêu nói xong đã cho anh ta một cái bạt tai đau điếng, suýt nữa làm Hồ Tiểu Chiêu tắt thở.

Từ Vọng Đứng đứng cạnh giường bệnh cũng tức điên lên: “Ông chủ Đinh, bệnh của em trai ông rất đặc biệt, người của chúng tôi ngoài chăm sóc hàng ngày ra thì đều làm theo toàn bộ yêu cầu của ông, nên không hề có chuyện cho bệnh nhân uống thuốc. Ông đừng nghe tên lang băm này nói bừa. Với tình hình hiện giờ chắc chỉ có thần y Tần ra tay thì mới cứu vãn được thôi, nhưng…”

Từ Vọng Đứng lườm Hồ Tiểu Chiêu cháy mặt.

Ông ấy chỉ nói lấp lửng rồi dừng.

“Nhưng làm sao?”

Đinh Kim Phúc tạm thời tha cho Hồ Tiểu Chiêu rồi sốt sắng hỏi.

Từ Vọng Đức thở dài rồi nói: “Nhưng… haizz, người nhà của ông thi nhau gọi thần y Tần là lang băm, rồi còn đuổi cậu ấy đi. Giờ thần y Tần đang bực lắm, tôi e là…”

“Cái gì!”

Đinh Kim Phúc suýt tức đến mức thở không nổi.

Thấy Đinh Kim Phúc sa sầm mặt, Đinh Quốc Cường sợ đến tái mặt, toàn thân vô thức run lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play