Chương 113

Trương Khải và Từ Vọng Đức ngẩn ra, mãi sau mới đi theo Tần Khải.

“Tiểu sư thúc, sao người lại làm thế?”

“Thần y Tần, cậu là người có tài thật sự, sao lại để họ chửi bới coi thường mình thế?”

Vào thang máy rồi, Từ Vọng Đức và Trương Khải mới ấm ức chất vấn Tần Khải.

Nghe thấy thế, Tần Khải chỉ cười rồi nói: “Yên tâm, tôi biết trình của Hồ Tiểu Chiêu đến đâu mà. Hai người cứ chờ mà xem, cùng lắm là nửa tiếng nữa, người nhà họ Đinh sẽ chạy đến xin tôi”.

“Bác sĩ Hồ tuy còn trẻ nhưng đã có tiếng trong ngành. Để cậu chưa cho anh rể tôi, chúng tôi thấy rất yên tâm”.

“Đúng thế, lần này phiền bác sĩ Hồ ra tay. Nếu cậu chưa khỏi cho chồng tôi thì chúng tôi sẽ hậu tạ”.

Người nhà họ Đinh lại bắt đầu lấy lòng Hồ Tiểu Chiêu.

Thấy mẹ và cậu mình coi trọng Hồ Tiểu Chiêu như vậy, Đinh Quốc Cường vui như mở cờ trong bụng.

Đinh Quốc Cường đã vận dụng nhiều mối quan hệ để mời Hồ Tiểu Chiêu đến chữa bệnh cho bố mình.

Chỉ cần Hồ Tiểu Chiêu làm được việc thì địa vị của Đinh Quốc Cường sẽ lên như diều gặp gió.

Được mọi người tung hô, mặt Hồ Tiểu Chiêu hơn hớn như gió xuân.

Đinh Quốc Cường thấy thế thì tiến lên, tranh thủ chém gió: “Mẹ, cậu, mọi người cứ yên tâm. Đừng thấy bác sĩ Hồ trẻ tuổi mà coi thường, y thuật của anh ấy giỏi có tiếng đấy ạ. Với bác sĩ Hồ mà nói thì bố con chỉ gặp vấn đề nhỏ thôi, còn chẳng được coi là bệnh ấy chứ”.

“Đương nhiên, cứ giao bệnh nhân cho tôi, chắc chắn đó sẽ là quyết định đúng đắn của mọi người”, Hồ Tiểu Chiêu tươi cười bước vào phòng bệnh trong tiếng khen ngợi của mọi người.

Thấy cửa phòng bệnh đóng lại, người nhà họ Đinh đều sốt sắng chờ bên ngoài.

Trong nhà họ thì chỉ có Đinh Kim Phúc và Đinh Kim Lộc là hai người con trai.

Nhà họ không chỉ trông cậy vào mỗi Đinh Kim Phúc, mà còn cả Đinh Kim Lộc nữa.

Bệnh của Đinh Kim Lộc bỗng dưng chuyển biến xấu, nên giờ ai cũng mong ông ấy mau khoẻ lại.

“Quốc Cường, bố cháu sao rồi?”

Trong lúc mọi người đang chờ thì chợt có một giọng nói lo lắng vang lên từ phía xa…

Đinh Quốc Cường ngoái lại nhìn thì thấy Đinh Kim Phúc đi từ trong thang máy ra, tuy đã có tuổi, nhưng ông ấy vẫn bước nhanh tới với vẻ quan tâm.

“Bác cả, bác yên tâm, bố cháu không sao đâu ạ. Thần y đã vào trong rồi, chắc không lâu nữa bố cháu sẽ tỉnh lại thôi”, Đinh Quốc Cường tiến lên đáp.

Thấy vẻ lo lắng trên mặt Đinh Kim Phúc, Đinh Quốc Cường đã bắt đầu mơ tưởng xa vời.

Chỉ cần bệnh tình của bố anh ta chuyển biến tốt, chủ gia đình là bác cả nhất định sẽ trọng dụng anh ta.

Đến lúc đó, địa vị của anh ta ở nhà họ Định sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí còn có khả năng làm chủ nhà cũng nên.

Đinh Kim Phúc lo đến mức phát bực nên không hề chú ý đến vẻ khác lạ trong mắt của cháu mình.

Nghe Đinh Quốc Cường nói vậy, ông ấy mới bình tĩnh hơn một chút.

“Thế thì tốt rồi, tuy tiểu thần y còn ít tuổi, nhưng y thuật không phải bàn cãi gì hết”, Đinh Kim Phúc xoa tay rồi hào hứng nói.

Lần này, bệnh của em trai ông ấy chuyển biến xấu, nhưng ông ấy không thể rời khỏi công tử được, song ông ấy đã gọi ngay cho Trương Khải, chỉ đích danh muốn nhờ Tần Khải đến cứu em trai mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play