Chương 106
“Đừng, đừng gọi tôi như vậy, tôi không làm đại ca nhiều năm rồi”. Tần Khải bắt chéo chân, khẽ mím môi.
Tôn Tấn Khôn đen mặt, chỉ hận muốn tát chết Tần Khải.
“Đại ca nói đùa rồi, là tôi không chăm sóc chu toàn, tôi kính đại ca một ly… Không không, tôi tự phạt một… Ba ly!”. Tôn Tấn Khôn mặt dày nói, hiện tại, anh ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Sau đó, mau mau tiễn vị ôn thần này đi.
“Tiểu Tôn à, mặc dù đại ca tôi đây hơi khiêm tốn, nhưng cậu dung túng đàn em đến đối phó tôi như vậy, hình như không tốt lắm?”, Tần Khải nắm một nắm lạc trong tay, cười híp mắt nhìn anh ta.
Tôn Tấn Khôn nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Nếu sớm biết Uông Hộ Ngưng mù mắt, đá trúng tấm sắt này, anh ta có đánh chết cũng không dám tham gia vào chuyện này.
Trong lòng thì chửi rủa Uông Hộ Ngưng, nhưng ngoài mặt Tôn Tấn Khôn lại chỉ có thể cười xoà.
“Đại ca, đều là tên khốn này làm, thêm mắm thêm muối lừa em mắc mưu. Nếu không, em làm sao dám động thủ với đại ca”.
“Phải không?”. Nghe vậy, Tần Khải cười mà như không cười, làm cho người ta không thể đoán ra.
Tôn Tấn Khôn xấu hổ cúi đầu, phải hay không trong lòng anh không tự biết hay sao?
Tốt xấu gì tôi cũng là thiếu gia của nhà họ Tôn, không thể cho một bậc thang bước xuống?
Về phần Uông Hộ Ngưng sớm đã nhìn đến choáng váng, đứng ngẩn người ở một bên.
Cho tới bây giờ, anh ta vẫn chưa kịp phản ứng lại, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng lẽ, tiểu tử này là nhân vật lớn, giả vờ làm heo để ăn thịt con hổ?
“Được thôi, nếu cậu đã nói như vậy, vậy thì đại ca sẽ tin cậu một lần”. Tần Khải nói xong, ánh mắt di chuyển, dừng lại trên người Uông Hộ Ngưng.
Tôn Tấn Khôn mếu máo, nhất thời không nói.
Uông Hộ Ngưng đến thở cũng không dám thở mạnh.
Anh ta không biết giữa Tần Khải và anh Tôn là thế nào, nhưng cũng có thể nhìn ra, anh Tôn rõ ràng bó tay bó chân đối với Tần Khải.
Cho dù trong lòng không phục, Uông Hộ Ngưng ngoài miệng cũng không dám chống đối Tần Khải, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tôn Tấn Khôn.
“Đại ca, anh xem việc này…”. Tôn Tấn Khôn nói xong, nhân lúc Tần Khải không chú ý, đưa mắt ra hiệu cho Uông Hộ Ngưng.
“Nếu đã là đàn em của cậu, khà khà… Hôm nay xem như số anh ta may mắn, tôi sẽ không tự mình ra tay. Tự vả miệng năm mươi cái, coi như để ghi nhớ”. Tần Khải nói xong, thoải mái tựa người về phía sau, một bộ dạng chờ xem trò vui.
Uông Hộ Ngưng vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bảo anh ta tự vả mặt mình? Đây là việc con người làm sao?
Tôn Tấn Khôn nhíu mày, nhưng nhìn bộ dáng của Tần Khải, chỉ có thể cắn răng, hung hăng trừng mắt về phía Uông Hộ Ngưng!
“Đánh! Không nghe hiểu tiếng người à? Là anh tự ra tay, hay là tôi giúp anh?”
“Tôi…”
Uông Hộ Ngưng ngây người tại chỗ, biểu cảm trên mặt còn khó coi hơn khóc.