“Đầu hơi cúi thấp một chút, chỉ cần nhìn sang một chút là được.
Tay cầm nhánh hoa, rất tốt!” Seven vừa chụp, vừa hướng dẫn chỉ đạo.
Dạ Cô Tinh làm theo hướng dẫn, động tác ưu nhã không nhanh không chậm, hết sức thoải mái còn mang theo chút lười biếng.
Trong biển hoa oải hương tím mênh mông, cô gái mặc chiếc váy trắng tinh nghịch, hoạt bát, tựa như một đám lông vũ trắng bồng bềnh trên bầu trời, không ngừng rơi xuống biển hoa màu tím.
Sự tương phản giữa màu tím và trắng, không giống sự nặng nề của đỏ và đen, cũng không giống sự sắc bén của đen và trắng.
Chỉ là sự tách biệt vừa phải, lại hài hòa một cách hợp lý.
Lúc này, dây lụa màu lam sau đầu buông lỏng, vài sợi tóc nghịch ngợm rũ xuống.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, sợi tóc sáng lấp lánh tựa như một tấm lụa đen cao cấp.
Lúc này cô gái vươn tay nhéo nhánh hoa, ánh mắt tò mò.
Sau đó chậm rãi đưa lại gần, nhẹ nhàng ngửi, rồi từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt như mây tụ rồi tan, hoa nở rồi lại tàn.
Quá trình chụp ảnh bìa vô cùng suôn sẻ.
Suốt từ đầu đến cuối, tất cả nhân viên đều nín thở chăm chú quan sát, giống như chỉ cần bất cẩn một chút sẽ khiến cô gái giống như tinh linh dịu dàng này giật mình sợ hãi.
Tiếp theo là phần chụp ảnh bìa sau, nhà tạo mẫu đã lấy cảm hứng từ hành động dựa vào tường của Dạ Cô Tinh buổi tối ngày hôm qua.
Chọn cho cô một bộ quần áo giống như cao bồi Phương Tây, quần bò jean cạp cao eo bó sát, với dây đeo lưng màu nâu, và một chiếc mũ cao bồi thiết kế bắt mắt.
Dưới chân là đôi giày da hươu màu nâu sẫm, cộng với chiều cao một mét bảy mươi, và vóc dáng tiêu chuẩn của Dạ Cô Tinh, đã hoàn mỹ thể hiện ra phong cách Anh hoang dã.
Vẻ ngầu thêm chút hoang dã, lạnh lùng lại kèm theo chút lười biếng.
Seven luôn miệng khen đẹp, khiến nhà tạo mẫu rất đắc ý, Cố Mộng lại kinh ngạc không thôi.
Sau khi hoàn thành các cảnh chụp cũng chỉ đến giữa trưa.
Gương mặt các nhân viên đều mang một nụ cười thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên có thể kết thúc công việc sớm như vậy!
Cố Mộng gọi đồ ăn bên ngoài, Dạ Cô Tinh quay về phòng hóa trang thay quần áo và tẩy trang trước.
Buổi chiều cô còn phải tới địa điểm quay “Over the city”.
Cảnh quay của cô và Tiêu Mộ Lương tiến triển rất nhanh, có lẽ trong ba ngày tới có thể đóng máy!
Ngày hôm qua Đàm Hạo có gọi điện thoại cho cô.
Tuy rằng chỉ nói vài câu, nhưng Dạ Cô Tinh biết tình hình hẳn là không mấy lạc quan, bằng không Đàm Hạo sẽ không trực tiếp gọi điện cho cô.
Xem ra đi đến phía nam là điều không thể tránh được!
Cốc cốc cốc…
“Giao đồ ăn ạ.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên, nhưng nghe thấy lại có cảm giác quen thuộc khó tả.
Dạ Cô Tinh vô thức nhíu mày.
“Vào trong đi.”
“Đây là cơm hộp của chị, mời chị kí…” Giấy và bút trong tay cô gái kia rơi xuống mặt đất.
Đôi mắt mở to, như không tin được nhìn người trước mặt mình.
Sau đó, trên gương mặt lại lộ vẻ xấu hổ, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xấu hổ tới không biết chui đi đâu, chỉ hận không tìm thấy khe nứt nào để nhảy vào.
“Hiểu Yến?!” Dạ Cô Tinh cũng thấy hơi kinh ngạc.
Tại sao Kha Hiểu Yến lại đi giao đồ ăn?! Cô ta không phải nên ở trường học cố gắng học tập cho tốt sao? Hơn nữa, nhìn cô ta co rúm lại, bộ dạng xấu hổ lại hoảng loạn.
Chắc chắn không phải đang đi thử trải nghiệm cuộc sống.
Giờ phút này Kha Hiểu Yến lo lắng đến mức sắp rơi nước mắt.
Cô ấy không ngờ mình tránh trường học xa như vậy, ngay ngày đầu tiên đã bị bạn học phát hiện.
Hơn nữa còn là nữ thần Dạ mà cô ngưỡng mộ nhất…
Cô gái lo lắng nắm chặt lấy vạt áo, có chút nức nở, vội vàng phủ nhận nói: “Tôi, tôi không phải… Cô, cô nhận nhầm người rồi…” Nói rồi quay người chạy vội ra ngoài mặc kệ mọi thứ.
Đương nhiên Dạ Cô Tinh không thể để cô ta cứ như vậy mà rời khỏi.
Cảm xúc của Kha Hiểu Yến bây giờ rất bất ổn.
Nếu cứ để cô ấy tuyệt vọng lao ra ngoài rất dễ xảy ra chuyện.
Dù sao cũng là người đã được huấn luyện thể chất chuyên nghiệp.
Sau khi cân nhắc về thể trạng đứa nhỏ của mình, Dạ Cô Tinh chỉ cần hai, ba bước đã đuổi kịp Kha Hiểu Yến.
Lúc đuổi kịp, cô gái nọ đã mệt đến mức đứng thở hồng hộc.
Dạ Cô Tinh vươn tay khẽ vỗ giúp cô ta dễ thở hơn.
Đợi cô ta bình tĩnh lại rồi chậm rãi mở miệng: “Có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Giọng nói của cô bình tĩnh không có sự thương cảm, cũng không có sự khinh bỉ.
Nhưng lại thấp thoáng có chút lo lắng, quan tâm thân thiết.
Chính sự quan tâm nhàn nhạt này này trong nháy mắt đã đánh sập phòng tuyến cuối cùng của Kha Hiểu Yến.
Không ngoài dự liệu, đột nhiên cô ta khóc nấc lên, “oa…” một tiếng.
Giống như muốn đem tất cả uất ức, tủi nhục, chua xót trong lòng hóa thành nước mắt chảy ra ngoài, trôi đi như dòng sông chảy xiết.
Trong lúc đó, Dạ Cô Tinh không hề mở miệng, chỉ im lặng đứng cạnh cô gái, nhìn cô ta từ kêu khóc lớn tiếng đến nhỏ giọng khóc thút thít, rồi biến thành khóc nức nở.
Cô khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng rồi đưa khăn giấy.
“Cảm… cảm ơn…” Giọng nói của cô gái xen lẫn âm mũi dày đặc và tiếng khóc nức nở.
Nhưng cảm xúc rõ ràng đã không còn kích động như trước, có thể tạm thời yên tâm.
Sau đó yếu ớt ngước mắt, rụt rè nhìn Dạ Cô Tinh: “Tớ, có phải là rất vô dụng…”
Dạ Cô Tinh biết Kha Hiểu Yến không cần cô trả lời.
Cô ta chỉ muốn tìm một người để nói hết tâm sự, nói hết ra tất cả những chuyện bất bình, bất lực và đau đớn đang giấu trong lòng.
Quả nhiên…
Ánh mắt Kha Hiểu Yến nhìn về phương xa, phảng phất giống như đang lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Nếu như tớ có tác dụng một chút, sẽ không phải giương mắt nhìn cha bị bắt đi, nhà cửa bị niên phong, mẹ thì hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.
Ngay cả tiền nằm giường bệnh viện cũng không có để nộp…”
Dù vẻ mặt của Dạ Cô Tinh vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng trong lòng cô không tránh được kinh ngạc, cha của Kha Hiểu Yến bị bắt? Cô từng nghe Lăng Tuyết nói, ông Kha làm việc trong tổng cục điện ảnh, chức vị có vẻ cũng không thấp…
“Cha… cha cậu đã xảy ra chuyện gì sao?” Mặc dù tùy tiện mở miệng hỏi lý do có chút không hợp, chẳng khác nào đang xát muối vào miệng vết thương của Kha Hiểu Yến.
Chỉ là cô cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá kỳ lạ, hơn nữa lại vừa xảy ra chuyện khôi hài của Lưu Chí Vỹ và Thích Vận Thi.
Dạ Cô Tinh suy đoán không sai.
Lưu Chí Vỹ đã lợi dụng chức vụ của mình trong tổng cục điện ảnh.
Mấy chục năm nay, từ nhận hối lộ đến chơi đùa với phụ nữ.
Sau này vì bạo hành Thích Vận Thi, bị hàng xóm nghe thấy mới đi báo án.
Khi cảnh sát ập vào, lại phát hiện ông ta đã đột ngột qua đời trong nhà.
Vụ việc này được bên báo chí truyền thông đưa tin rầm rộ.
Trong chốc lát tổng cục điện ảnh bị quần chúng nghi ngờ, bị dư luận đưa tin đẩy lên đầu ngọn sóng.
Mà trước khi sự việc bị đưa lên đỉnh điểm, Vương Thạch đã đăng weibo tuyên bố đổi vai diễn của nữ hai.
Nói vai diễn Hoàng Hi nữ hai ban đầu do Thích Vận Thi đóng, nay đổi thành Hứa Đình đóng.
Còn nguyên nhân cụ thể thì không tiện tiết lộ.
Chỉ nói qua loa rằng có vấn đề giữa Thích Vận Thi và cả đoàn phim.
Đây vốn không phải vấn đề gì lớn, vì dù cho là Thích Vận Thi hay là Hứa Đình, đều là diễn viên nhỏ còn chưa ra mắt, quần chúng sẽ không mấy chú ý tới.
Tuy nhiên, kể từ khi xảy ra “Scandal Lưu Chí Vỹ của tổng cục điện ảnh”, nạn nhân Thích Vận Thi cũng bị cộng đồng mạng lôi ra bàn luận.
Có chỗ đáng thương cũng có chỗ đáng giận.
Dân mạng cũng thở dài một hơi, đồng thời cũng không khỏi khen ngợi Vương Thạch có quyết định sáng suốt.
Nếu không chỉ vì một con chuột nhắt Thích Vận Thi mà lại làm hỏng cả “Over the city” thì thật là uổng.
Lẽ ra, sự việc đến đây là có thể kết thúc.
Nhưng trước sự tức giận của người dân, tổng cục điện ảnh rơi vào nguy cơ xưa nay chưa từng có.
Vì để bình ổn sự phẫn nộ của quần chúng, người trên vung tay… điều tra!
Lần tra xét này, rất nhiều mưu đồ trong bóng tối đã bị lôi ra, cha của Kha Hiểu Yến cũng là một trong số đó.
“Cha của cậu… là Kha Khánh Sơn?”
Kha Hiểu Yến sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao cậu lại…” Sau đó, cô ta mới phản ứng lại.
Trong mắt lóe lên nét khẩn trương, đoán rằng có thể Dạ Cô Tinh nghe được trên các bản tin, vội xua tay, mặt đỏ bừng, cuống quýt giải thích: “Không phải! Cha tớ là người tốt! Ông ấy chưa bao giờ tham ô! Đều do người khác vu oan giá họa cho ông ấy, muốn hãm hại ông ấy… Cha tớ chưa bao giờ làm những chuyện như vậy! Ông ấy đối xử với mẹ con tớ rất tốt.
Ông ấy chính là người đàn ông tốt nhất trên đời này.
Ông ấy không thể nào làm chuyện như vậy đâu! Cô Tinh, cậu phải tin tớ, cha tớ là một người tốt… ông ấy không hề tham ô… Trên báo chí bọn họ đều nói nhăng nói cuội!”
Dạ Cô Tinh vội vàng trấn an cảm xúc của cô ta, đáy mắt vụt qua một suy nghĩ sâu xa.
Lúc trước, khi Vu Sâm điều tra Lưu Chí Vỹ, Vu Sâm đã tính cả các vị cấp trên của tổng cục điện ảnh, giao toàn bộ tư liệu của bọn họ cho cô.
Mà cái tên Kha Khánh Sơn lại để lại cho cô ấn tượng khắc sâu nhất.
Giống như Kha Hiểu Yến nói, Kha Khánh Sơn là người tốt.
Ông rất quan tâm đến phúc lợi công cộng, làm từ thiện, nhận chức phó cục đã bảy năm.
Trong thời gian ấy, ông đã làm rất nhiều việc đều có lợi cho nhân dân.
Nhưng dùng những điều này để kết luận ông là một vị “Quan tốt” thì vẫn còn quá sớm.
Bởi vì trên tài liệu ghi rõ ông ấy và cục trưởng có quan hệ không hề đơn giản, thậm chí có thể nói như Thiên Lôi sai đâu đánh đó*.
Nhưng chính vị cục trưởng lại có lòng tham rất lớn, không tham ô thì cũng nhận hối lộ.
Như vậy xem ra, Kha Khánh Sơn không thể thoát khỏi mối quan hệ này.
*Thiên Lôi sai đâu đánh đó: tuân theo mệnh lệnh, trong đó có sự liên kết gắn bó giữa kẻ trên và kẻ dưới.
Nhưng cũng không thể nói Kha Thanh Sơn tham ô.
Dù sao trong tài liệu cũng không ghi chép rõ ràng việc nhận hối lộ của ông ấy.
Đây cũng là điều khiến Dạ Cô Tinh suy nghĩ cả trăm lần cũng không giải thích nổi.
Cô đã sử dụng mối quan hệ của Ám Dạ, hơn nữa tất cả tài liệu có liên quan mà Vu Sâm điều tra được không có ghi chép nào về việc Kha Khánh Sơn nhận hối lộ.
Vậy những người bên trên kia sao lại tra ra ông ấy tham ô nhận hối lộ, lại còn có bằng chứng rõ ràng, rồi lại bắt giam ông ấy vào tù?
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Dạ Cô Tinh… hay là… có người muốn hãm hại Kha Khánh Sơn? Hoặc là, muốn để ông ấy làm người chịu tội thay bản thân?! Mà có thể đẩy một người có địa vị cao như cục phó ra chịu tội thay, ngoại trừ vị cục trưởng ở phía trên, những người khác không còn ai có khả năng này!
Theo tin tức từ báo chí, mấy ngày trước Kha Khánh Sơn hình như đã chuẩn bị nhận tội.
Nếu đem ra xét xử ở tòa án, sau khi cân nhắc mức phạt cũng khẳng định phải trên 30 năm tù, tương đương với việc nửa đời còn lại phải sống trong tù.
Xem ra, ông ấy có nhược điểm, lại còn bị cục trưởng nắm được…
Kể từ sau vụ việc của Thích Vận Thi, Dạ Cô Tinh vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc bản thân muốn đi con đường như thế nào trong giới giải trí này?
Trong vòng tròn luẩn quẩn này có rất nhiều quy tắc, hiển nhiên, dưới đó đều ẩn giấu những bẩn thỉu và tội lỗi.
Đời trước cô đã nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện tệ hại như thế nào, chẳng lẽ đời này lại muốn giẫm lên vết xe đổ đó?!
Không! Đây hoàn toàn không phải tình cảnh cô muốn nhìn thấy sau khi trọng sinh! Cô muốn được tự do tuyệt đối, không muốn bị trói buộc bởi những cái gọi là quy tắc.
Cô phải thoát khỏi cái vòng tròn này, phải có đủ mạnh mẽ.
Mạnh đến mức đạp dưới chân những thứ dơ bẩn và tội lỗi ấy, xây dựng lại chính con người mình, cũng như xây dựng lại giới giải trí thành một nơi trong sạch!
Nhưng mà, muốn làm được tất cả những điều đó, chỉ dựa vào thế lực của hắc đạo thì không đủ.
Có một số chuyện nếu có sự hậu thuẫn từ bên ngoài sẽ tốt hơn.
Ví dụ như, chính phủ, quyền lực, pháp luật…
Cho nên, cái người tên Kha Khánh Sơn này, cô nhất định phải giữ lấy! Bước tiến công đầu tiên vào giới bạch đạo, chi bằng bắt đầu từ vị phó cục trưởng này đi…
Đi ô tô chở Kha Hiểu Yến đến bệnh viện, lại cùng cô ấy đi đến phòng bệnh thăm mẹ.
Người phụ nữ kia cũng thật đáng thương, chồng mình xảy ra chuyện, chính mình cũng nằm mãi trên giường bệnh, còn hại con gái phải đi theo chịu khổ chịu nhục.
Lúc rời khỏi, Dạ Cô Tinh đã trả trước tiền viện phí thuốc men cho một tháng tiếp theo, sau đó lái xe rời đi.
Lúc đến chỗ rẽ, cô nhìn thấy Kha Hiểu Yến đưa tay che miệng bật khóc nức nở…
Trên đường đi cô nhanh chóng gọi điện cho Vu Sâm, yêu cầu anh ta sắp xếp cho cô gặp mặt Kha Khánh Sơn ở trong tù.
Bên cạnh đó cũng điều tra lại tư liệu về tổng cục điện ảnh và cục trưởng La Huy!
Buổi chiều, vừa quay xong “Over the city” Vu Sâm đã gọi điện đến báo…
“Đã sắp xếp ổn thỏa rồi…”
Sắp cuối mùa thu, ngày cũng trở nên ngắn hơn, ban đêm thì ngày càng dài ra, chưa đến bảy giờ trời đã tối đen.
Cơn gió se lạnh luồn qua cánh cổng sắt vào trong nhà giam, có chút lạnh lẽo, hiu quạnh phả vào mặt.
Tiếng cai ngục mở cửa sắt dần truyền đến gần.
Trong phòng giam 307, mọi người đang tụ tập nhanh chóng giải tán.
Còn một người đàn ông trung niên thân hình gầy gò, ốm yếu, trên người có vô số vết thương chồng chất đang nằm nhoài trên mặt đất, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Cửa phòng giam được mở ra, cai ngục quơ dùi cui và hét lớn: “Đang làm cái gì hả?!”
Tất cả các tù nhân đều rụt cổ lại, vẻ mặt ngượng ngập.
Nhưng cũng không ai thèm liếc mắt nhìn đến người đàn ông nằm trên đất không dậy nổi kia.
“Số 53 có người đến thăm, mau đi ra ngoài!” Ánh mắt cai ngục đảo qua một đám người, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng.
Không khí bỗng chốc im lặng.
“Số 53? Là ai?! Nhanh lên!” Giọng điệu đã không còn kiên nhẫn!
Một người trong số đó nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất bĩu môi: “Nằm đâu rồi ý! Quả nhiên là kẻ [email protected] nhũng, được nuông chiều từ bé, chỉ biết ngồi không mà hưởng lợi, mới có mấy ngày đã đòi sống đòi chết! Đúng là xui xẻo!”
Cai ngục kia sải mấy bước chân đã kéo người kia dậy rồi đỡ đi.
Rầm một tiếng, cánh cửa lớn lại bị khóa lại, chỉ còn vẳng lại tiếng bước chân đang xa dần!
“Hừ… nhất định là đã lấy được lợi lộc gì đó, đến đi còn phải đỡ! Tao khinh…”
Kha Khánh Sơn vẫn còn choáng váng khi được đỡ vào phòng thăm hỏi, cả người đều mơ mơ hồ hồ, đi cũng không vững.
Mấy ngày nay ở lại đây, ông bị mấy tên tội phạm giết người kia tay đấm chân đá.
Bọn họ không cho ông ăn cơm, không cho ông ngủ, ngay cả nước cũng không cho ông uống.
Cả đời ông tận tâm với công việc, ông tự hỏi đã bao giờ làm việc gì có lỗi với lương tâm của mình chưa! Không ngờ được! Không ngờ nửa đời sau của ông lại phải sống cuộc sống như thế này!
Không phải là không nghĩ tới chuyện sau này, nhưng mà ông vẫn còn lo lắng Thư Mẫn, vẫn lo lắng cho Hiểu Yến.
Dẫu sao đây cũng là hai người phụ nữ ông dùng cả đời này để yêu thương và bảo vệ!
Còn chưa được nhìn thấy Thư Mẫn hồi phục, còn chưa được thấy Hiểu Yến kết hôn rồi sinh con, làm sao ông có thể từ bỏ?! Làm sao ông có thể yên lòng?!
Cho dù chỉ có thể kéo dài một chút hơi tàn, ông cũng muốn tận mắt nhìn thấy hai người bình an hạnh phúc.
Nếu không dù ông có ở dưới suối vàng cũng sẽ không an lòng!
“Cục phó Kha.”
Có người gọi ông sao? Là giọng của một cô gái… Có phải là Hiểu Yến không?! Là con gái của ông sao?!
Kha Khánh Sơn bỗng nhiên mở to mắt ra, một cơn choáng váng lại ập đến, ông chỉ cảm thấy ánh mắt mình mông lung không rõ, lại ngả người xuống ghế.
Khi cơn choáng váng giảm bớt, ông lại mở mắt.
Chỉ thấy có một bóng người mặc quần áo màu đen đứng đối diện phía hàng rào sắt.
Không khí xung quanh bóng người ấy cũng trở nên lạnh lẽo, còn có một chút sát ý, khiến người ta lạnh sống lưng.
Dạ Cô Tinh mặc đồ thể thao màu đen, áo khoác đen bên ngoài cũng rộng thùng thình, lại đội mũ lưỡi trai màu đen che hơn nửa khuôn mặt.
Gương mặt phản chiếu dưới ánh đèn lập lòe, trông xa như một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp trong bóng tối.
“Cô, cô là ai?” Người này không phải Hiểu Yến của ông…
Dạ Cô Tinh lúc nãy buột miệng nên quên mất phải che giấu giọng nói thật của mình, lúc này đã hạ thấp giọng xuống nói: “Cục phó Kha, ông cảm thấy cảm giác ở trong nhà lao như thế nào?”
Là một người đàn ông sao? Kha Khánh Sơn tự cười nhạo chính mình.
Hình như ông đã quá nhớ mong con gái nên mới mơ hồ nghe thành giọng con gái.
“Cậu là ai? Tìm tôi có chuyện gì?” Kha Khánh Sơn cắn chặt răng đứng thẳng lưng.
Sức ép từ thương trường nhiều năm đã rèn luyện cho ông dù trong bất kì hoàn cảnh nào.
Ví dụ như bây giờ cả người chật vật, mặt mũi bầm dập nhưng khí thế vẫn không suy giảm.
Khóe môi Dạ Cô Tinh chậm rãi cong lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng: “Xem ra cục phó Kha sống cũng không tốt lắm…” Ngưng lại một chút, giả bộ như vô tình nhưng lại cố ý thở dài: “Không nghĩ tới cục trưởng La lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một đường sống cũng không để lại cho ông…”
Kha Thanh Sơn chấn động, cơ bắp căng thẳng, lập tức trở nên cảnh giác: "Cậu là ai? Cuối cùng thì cậu có mục đích gì? Không cần ở đây tốn công vô ích đâu.
Tôi sẽ không nói bất cứ chuyện gì!”
Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng: “Ông cũng trung thành thật… A, không đúng! Cục phó Kha hẳn là đang sợ hãi! Cả vợ và con ông đều đang nằm trong tay của La Huy, cho nên ông không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại đây cam tâm tình nguyện chịu tội thay cho ông ta.
Tôi nói có đúng không?”
“Cậu… cậu muốn làm gì?!” Cảm xúc của Kha Khánh Sơn đột nhiên kích động, ông đứng lên, ánh mắt đầy ác độc: “Tôi cảnh cáo cậu không được phép đụng đến vợ và con gái tôi.
Nếu không cho dù có chết, tôi-cũng-sẽ-không-tha-cho-cậu!”
Cai ngục đứng ở ngoài cửa nhìn thấy tình hình bên trong bèn gõ vào cửa sắt để cảnh cáo.
Dạ Cô Tinh âm thầm gật đầu, có vẻ như Kha Khánh Sơn thực sự là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, cũng không cần thử thêm điều gì nữa.
Cô đứng dậy, đến gần rồi cúi người nói nhỏ vào tai ông một câu rồi quay người rời khỏi.
Két… cánh cửa sắt lại đóng lại một lần nữa.
Nhưng Kha Khánh Sơn lại giống như một pho tượng, cả người cứng đờ ngồi đó không nhúc nhích.
Trong mắt đang tràn đầy sự đấu tranh kịch liệt, cuối cùng biến thành vẻ kiên định…