“Nhóc, hóa ra là vậy à? Ông cứ tưởng là một nhân vật ngầu lòi nào cơ! Hóa ra là hổ giấy à?”, đội trưởng đội bảo vệ tức giận, lao tới chửi Lâm Chính.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Vị giám đốc Lưu, tôi nghĩ ông không hiểu chút nào về tập đoàn Duyệt Nhan chúng tôi rồi. Chúng tôi đã thiết lập hợp tác với tập đoàn Dương Hoa. Trước mặt, tập đoàn Dương Hoa đã chuẩn bị năm trăm triệu tệ để cùng phát triển với Duyệt Nhan. Ngoài ra, lô hàng đầu tiên của Duyệt Nhan đã hoàn thành xong, theo như tính toán thì năm sau sẽ tung ra thị trường. Tôi không nghĩ một công ty như vậy lại là công ty nhỏ đâu”.

“Nói thì ai mà chẳng nói được. Cậu có thể lừa được mọi người ở đây chứ không lừa được tôi đâu. Dù sao thì tôi cùng từng tiếp xúc với tập đoàn Duyệt Nhan”, giám đốc Lưu lắc đầu: “Trừ khi cậu có thể chứng minh Duyệt Nhan thật sự có thực lực, nếu không, chỉ dựa vào cái miệng thì không thuyết phục được ai đâu!”

“Vậy tôi phải chứng minh thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Điều này…”. Giám đốc Lưu suy nghĩ.

Đúng lúc này, Lệnh Chí Hào đứng lên và nói lớn: “Phó chủ tịch Lâm, anh không phải nói là nhà có rất nhiều tiền sao? Siêu xe cả đống! Thế này đi, anh điều 10 chiếc Lamborghini tới đây để tôi xem thì thế nào?”

Dứt lời, cả Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều nín thở…

10 chiếc Lamborghini sao? Đi đâu tìm ra bây giờ? Giờ có mà đi thuê cũng không kịp ấy chứ. Dù sao với loại xe siêu đắt đỏ đó thì thủ tục thuê cũng vô cùng phức tạp, phải mất tới vài ngày.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ lúc này đã đứng ngây ra như khúc gỗ rồi.

Lệnh Chí Hào cười lạnh lùng. Anh ta biết Lâm Chính không thể nào điều được nhiều xe tới như vậy. Nếu mà tập đoàn Duyệt Nhan đúng như những gì giám đốc Lưu miêu tả thì e rằng đến cả Tô Nhu cũng không có khả năng này.

Quả đúng như vậy, Lâm Chính chỉ biết lắc đầu.

“Thôi bỏ đi!”

“Mọi người thấy xem, thấy xem. Gã này sợ rồi kìa! Tôi đã nói hắn là một kẻ nghèo rớt mùng tơi mà! Vậy mà còn làm ra vẻ có tiền! Vốn đã là thằng nghèo mà còn làm ra vẻ cái gì không biết. Ha ha…”, Lệnh Chí Hào bật cười ha hả.

Những người bên cạnh cũng lắc đầu ngao ngán. Nhưng một giây sau, Lâm Chính lại nói tiếp.

“Tôi nói thôi đi không có nghĩa là tôi không thể điều được xe tới mà là tôi cảm thấy Lamborghini hạ đẳng quá”.

“Lamborghini mà hạ đẳng sao? Ha ha, vậy anh nói xem…cái gì mới thượng đẳng đây?”, Lệnh Chí Hào cười ra nước mắt. Các quan khách cũng cười nắc nẻ.

“Rõ ràng là não của thằng này có vấn đề mà”, một người đàn ông mỉm cười.

“Ha ha, Lamborghini mà hạ đẳng sao? Tôi thấy có mà đến Lamborghini là gì cậu cũng không biết thì có?”, người phụ nữ mỉm cười.

“Lamborghini mà hạ đẳng thì lẽ nào S-MPV mới thượng đẳng? Còn nếu không ổn thì điều một dàn BMW cũng được, như vậy là chúng tôi cũng thấy cậu có thực lực lắm rồi!”

“Thôi bỏ đi, đừng có sỉ nhục cậu ta nữa. Với loại này thì đến S-MPV cũng không lái nổi đâu”.

“Ha ha…”

Tiếng cười chế nhạo lại vang lên. Trương Tinh Vũ tức tới cực điểm. Lần này đến cả Tô Quảng cũng không nhịn được nữa, thật chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống. Đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.

“Mọi người đợi tầm 10 phút nhé!”

“Sao, định điều 10 chiếc xe tới thật đấy á?”, có người lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play