“Xì, ra vẻ cái gì chứ? Anh ghê gớm như vậy thì có biết bộ đồ tôi mặc trên người là của thương hiệu nào không? Có biết chiếc đồng hồ trên tay tôi là gì không? Có biết tôi đi giày của hãng nào không? Ra vẻ cái chó gì chứ!”, Lệnh Chí Hào khinh bỉ nói, ném ra một loạt câu chất vấn.

Hiển nhiên cậu ta không tin.

Bởi vì tuy Trương Tinh Vũ và Tô Quảng ăn mặc lòe loẹt sặc sỡ, nhưng bọn họ nhìn một cái là biết đây chỉ là hàng trung thấp cấp. Nếu tên Lâm Chính này thực sự giỏi giang như vậy, thì tại sao bố mẹ vợ anh ta lại xuề xòa như vậy chứ?

Hơn nữa Lệnh Chí Hào cũng từng nghe nói tên này chính xác là một thằng vô dụng, sao có thể trở thành giám đốc chủ tịch gì đó chứ?

Rõ ràng là nói dối.

Thế nên Lệnh Chí Hào muốn thử Lâm Chính bằng những câu hỏi này.

Nếu đúng là người trong giới thượng lưu, thì chắc chắn sẽ nắm rõ trong lòng bàn tay. Còn nếu là đồ giả mạo thì sẽ không biết gì cả, lập tức bị vạch trần.

Cậu ta vừa nói xong, sắc mặt Trương Tinh Vũ và Tô Quảng lập tức trở nên căng thẳng, nhất là Trương Tinh Vũ, trán bà ta túa mồ hôi lạnh.

Tên Lệnh Chí Hào này chắc chắn rất coi trọng việc ăn mặc, không phải hàng hiệu thì sẽ không mang mặc trên người. Con rể mình là người thế nào bà ta biết rất rõ, sao Lâm Chính có thể trả lời được những câu hỏi này chứ?

“Lần này thì hỏng bét rồi!”, Tô Quảng thầm kêu, cuống lên: “Tinh Vũ, chắc chắn Tiểu Chính không trả lời được đâu, làm sao bây giờ?”.

“Tôi… tôi cũng không biết…”, trong lòng Trương Tinh Vũ rối như tơ vò, lập tức hoang mang lo sợ.

Chu Phi Phi liếc nhìn Trương Tinh Vũ, lập tức bắt được sự hoảng loạn trong mắt bà ta, khóe môi nhếch lên, nói với Lệnh Chí Hào ở bên cạnh: “Trương Tinh Vũ sợ rồi, Tiểu Hào, xem ra con đã đoán đúng, cả nhà họ đang lừa chúng ta thôi”.

“Ha ha, con biết ngay mà, để xem tên này có trả lời được không. Nếu không trả lời được thì mẹ, mẹ bảo cô Ly đuổi ngay đám giả danh lừa bịp này đi!”.

“Haizz, nếu bọn họ đi mất thì chẳng phải là mất vui sao? Con không biết đấy thôi, nhân vật chính trong buổi họp lớp hôm nay là bạn học cũ Trương Tinh Vũ của mẹ đấy!”, Chu Phi Phi nheo mắt cười nói.

“Vậy sao? Được đấy, mẹ, mẹ xem con nhé!”.

Lệnh Chí Hào mỉm cười, rồi trừng mắt nhìn Lâm Chính, nói: “Kìa Phó chủ tịch, anh nói đi chứ! Chỉ cần anh nói ra được, thì tôi sẽ tin lời mẹ vợ anh nói! Thế nào? Mau trả lời tôi đi!”.

“Việc này… ranh con, con rể tôi… con rể tôi…”, Trương Tinh Vũ há miệng, định giải thích gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.

“Bộ quần áo trên người cậu cũng chẳng phải là hàng cao cấp gì, áo trong và quần âu được đặt may riêng của OZA, do được làm thủ công hoàn toàn, cộng thêm chất liệu vô cùng quý giá, giá khoảng 230 nghìn tệ. Đồng hồ đeo tay của cậu thì lại càng đơn giản hơn, mẫu mới nhất của Rolex Cellini, giá là 700 nghìn tệ. Thực ra mẫu này có giá không cao, thứ đắt nhất của nó là viên kim cương được nạm trên đồng hồ. Về phần đôi giày của cậu… nói thật, đôi này tôi thực sự không biết, bởi vì tôi không biết nó của thương hiệu nào. Nhìn chất liệu da của nó thì chắc cũng chỉ là hàng bình thường 20, 30 nghìn tệ”.

Lâm Chính nói rất trôi chảy, hơn nữa còn có đầu có đuôi.

Nụ cười trên khuôn mặt Lệnh Chí Hào lập tức cứng đờ.

Các khách mời ở hai bên đang hóng về phía này cũng há hốc miệng.

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng có chút sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, trong lòng đều thầm nghĩ cậu Lâm Chính này chém gió mà cũng có thể chém được đâu ra đấy như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play