“Giảng sư Tư Đồ?”, Thiên Mạch khẽ giọng thốt lên.

“Giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng… rốt cuộc cũng đứng ra rồi!”.

Ông ta vừa xuất hiện, những giảng sư kia cũng không dám tiến tới, tất cả đều lùi sang một bên, cung kính nhìn ông ta.

Lâm Chính cũng yên tĩnh nhìn lại.

Từ đầu đến cuối, giảng sư Tư Đồ luôn cho anh một cảm giác rất đặc biệt.

Hai tay ông ta chắp sau lưng, bước tới, không nhanh không chậm…

“Chàng trai trẻ, cậu không cần phải như vậy!”, giảng sư Tư Đồ bình tĩnh nói.

Trên mặt ông ta không có vẻ tức giận, chỉ có vẻ thương xót.

“Đã đến nước này rồi, nói gì cũng vô dụng”, Lâm Chính nói.

“Cậu rất có thiên phú”, giảng sư Tư Đồ nhắm hai mắt lại: “Cậu giao Hà Linh Hoa ra, sau đó chủ động nhận lỗi với Phó phòng chủ Phùng đi. Tôi sẽ không để Phó phòng chủ Phùng trừng phạt cậu, sau này cậu đi theo tôi học y thuật, cậu thấy có được không?”.

Ông ta vừa nói xong, xung quanh lại vang lên tiếng xôn xao không nhỏ.

Giảng sư Tư Đồ đưa ra điều kiện này có thể nói là rất độ lượng.

Đám người La Phú Vinh lập tức cảm thấy hồi hộp, nhìn chằm chằm Lâm Chính, đợi câu trả lời của anh.

Quả nhiên Lâm Chính gật đầu, nói: “Thầy Tư Đồ đã nói như vậy thì được, tôi đồng ý với thầy!”.

“Thật sao?”, giảng sư Đường kêu lên.

Mọi người cũng thấy bất ngờ vô cùng.

Mặc Tiểu Vũ quật cường này lại thỏa hiệp dễ vậy sao?

Một giây sau, Lâm Chính lại lên tiếng.

“Nhưng trước đó, tôi hi vọng thầy Tư Đồ có thể chứng minh một chuyện”.

“Chuyện gì?”.

Giảng sư Tư Đồ ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ nhìn anh.

Lâm Chính nâng tay lên, bình tĩnh nói: “Tôi muốn ông chứng minh xem… rốt cuộc ông có tư cách dạy y thuật cho tôi hay không!”.

Anh vừa dứt lời, hiện trường thoáng chốc lặng như tờ.

Giảng sư Tư Đồ cũng trở nên trầm mặc.

Nghi ngờ giảng sư Tư Đồ?

Cả Kỳ Dược Phòng… không, phải là khắp cả nước, e rằng không có ai dám nghi ngờ y thuật của giảng sư Tư Đồ.

Đây là giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng!

Đây là danh y đủ để làm chấn động giới Đông y trong nước!

Nhiều người dập đến toác đầu, quỳ đến nát gối để cầu xin giảng sư Tư Đồ cứu chữa hoặc xin học tập y thuật của ông ta mà không thể.

Thế mà bây giờ… người này lại nói chuyện với giảng sư Tư Đồ kiểu đó?

Rốt cuộc cậu ta bị điên… hay là bị ngu?

Người ở đây đều nín thở, ngơ ngác nhìn Lâm Chính.

“Thằng chó hoang này, ý cậu là sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play