Từ Nam Đống biết điều đó nhưng không ngăn cản được…
Về hạng mục đầu tư khu Thanh Sơn cũng do nhà họ Hạ toàn quyền phụ trách. Một nguồn tiền lớn như vậy đối với nhà họ Hạ cũng hơi quá sức. Nhưng là gia tộc của Yên Kinh, bọn họ vẫn có thể đảm đương được. Và họ cũng muốn dùng cách này để báo đáp Lâm Chính. Mặc dù tiền không phải do Lâm Chính bỏ ra nhưng nhà họ Hạ cũng đã đồng ý bỏ ra 1% khoản đầu tư đưa cho anh rồi.
Đừng tưởng 1% là ít, đối với người bình thường thì đó là một con số trên trời rồi.
“Tóm lại là lần này cảm ơn cô nhé”, Lâm Chính nói.
“Anh Lâm khách sáo quá. Ông vẫn chưa khỏe hẳn. Không biết chừng sau này còn làm phiền đến anh nữa”, Hạ Thu Ân cười nói. Nhưng nói xong thì cảm thấy thấp thỏm.
Với một thần y như Lâm Chính, thường sẽ không ra tay cứu người nhiều. Thế nhưng bệnh của ông vẫn chưa trị được tận gốc nên cô ấy vẫn hi vọng Lâm Chính có thể ra tay, vậy nên mới thăm dò.
Cô ấy sợ Lâm Chính sẽ tức giận. Vì vậy mới nói khéo, đợi câu trả lời của Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính im lặng.
Hạ Thu Ân nín thở. Cô ấy bỗng cảm thấy hối hận, cảm thấy mình đường đột quá.
Thế nhưng lúc này, Lâm Chính đột ngột lên tiếng.
“Được, sau này có vấn đề thì gọi điện cho tôi”.
Nói xong anh tắt máy. Hạ Thu Ân ở đầu dây bên kia run rẩy. Khuôn mặt cô đỏ ửng đầy kích động: “Tốt quá rồi”.
“Anh nói chuyện với ai vậy?”
Tô Nhu từ trong phòng tắm bước ra. Lâm Chính không nhịn được cứ nhìn cô chăm chăm.
“Anh nhìn gì mà nhìn?”
“Không có gì, hôm nay tôi ngủ đâu?”
“Trong phòng khách? Sao thế, anh muốn ngủ trong phòng à?”
“Không được sao?”
“Anh đã hứa với tôi là chỉ cần tôi không đồng ý thì anh sẽ không động vào người tôi mà”.
“Lời của đàn ông mà, chỉ có con nít mới tin thôi”.
“Anh…”
Tô Nhu đỏ mặt, định nói gì đó thì điện thoại của cô bỗng rung lên. Cô nghe máy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Sau khi cô tắt máy.
“Ai đấy?”
“Bố mẹ. Bọn họ đang trên đường về rồi”.
“Về thì về, có gì đâu”, Lâm Chính nói.
“Nhưng…mẹ giận lắm”.
Tô Nhu do dự rồi nói nhỏ: “Hình như bà gọi cho mẹ, mẹ muốn đưa chúng ta tới gặp bà”.
“Ồ!”, Lâm Chính chau mày: “Sao thế? Bà cụ Tô vẫn không chịu từ bỏ hả?”
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đến nơi lúc 6 giờ sáng.
Tô Nhu sáng sớm đã chạy đến bến xe đón, còn Lâm Chính vẫn ngáy khò khò trên sô pha.
Khi Trương Tinh Vũ về đến nhà, bà ta gần như trong trạng thái muốn bùng nổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT