“Mấy cây này nhìn là biết nhân sâm năm trăm năm, sao cậu còn lấy vậy? Mặc Tiểu Vũ, cậu bị điên rồi?”, Vương Băng Điệp cũng lên tiếng.

“Đúng là đồ bỏ đi, thật ngứa mắt”, Tây Nhu Thiến hừ giọng.

Đám đông chế nhạo anh. Những người trên đài thấy La Phú Vinh nói vậy thì cũng bật cười. Chỉ duy có mấy người Huyền Dược là nhìn chăm chăm ba cây nhân sâm trên tay Lâm Chính và ngẫm nghĩ.

Một lúc sau Huyền Dược tái mặt, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn bước tới nhìn chăm chăm ba cây này. Sau đó sắc mặt cậu ta càng ngày càng tái nhợt đi…

“Hóa ra là vậy…hóa ra là vậy…”

Cậu ta lầm bầm.

“Huyền Dược sao thế?”, Tử Dạ cảm thấy không hiểu.

“Chúng ta thua rồi!’, Huyền Dược cười chua chát.

“Thua?”, Tử Dạ cảm thấy nghi ngờ: “Vậy là có ý gì? Lẽ nào…những gì cậu ta nói đều là thật?”

“Huyền Dược, không phải cậu hồ đồ đấy chứ?”, Tiêu Sĩ Kiệt cười lạnh lùng.

Đúng lúc này, Phùng Thạch hít một hơi thật sâu và hô lên: “Tôi tuyên bố, vòng thứ ba…kết thúc!”

Dứt lời, hiện trường lập tức im lặng như tờ…

Vòng thứ ba chưa tới một phút đã kết thúc rồi sao? Đây có lẽ là trận thi đấu ngắn nhất trong những trận thi đấu của Kỳ Dược Phòng.

Đầu óc đám đông cảm thấy trống rỗng, chẳng còn ai nghĩ ngợi được gì nữa. Nhất là mấy người La Phú Vinh.

Bọn họ đơ ra như khúc gỗ, nhìn Phùng Thạch với vẻ không dám tin. Mặt kẻ nào kẻ nấy đều thất kinh.

Tử Dạ và Tiêu Sĩ Kiệt cũng trố tròn mắt. Vương Băng Điệp và Tây Nhu Thiến cũng không biết dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của mình.

Một vài học sinh hoàn hồn, run rẩy nói với Phùng Thạch: “Phó phòng chủ, đang yên đang lành sao …lại kết thúc vậy? Bọn em còn chưa bắt đầu mà”

“Không cần phải bắt đầu nữa”, Phùng Thạch lắc đầu.

Chút hi vọng cuối cùng của đám đông đã bị dập tắt khi nghe thấy vậy. Mọi thứ đã quá rõ ràng rồi. Ba cây nhân sâm trong tay Mạc Tiểu Vũ là ba cây nhân sâm một nghìn năm thật sự.

“Không thể nào!”, đám học sinh không thể chấp nhận được, vội vàng hét lên: “Phó phòng chủ, ba cây nhân sâm này rõ ràng là nhân sâm năm trăm năm mà…sao có thể là nhân sâm ngàn năm chứ? Đến cả em cũng nhận ra!”

“Chính vì đến cả cậu cũng nhận ra được nên mới có vấn đề”, giảng sư Tư Đồ Kính nói bằng vẻ vô cảm.

“Như vậy là có ý gì ạ?”, người học sinh run rẩy.

“Rất đơn giản…bởi vì những cây nhân sâm này đều được làm giả bên ngoài”, không đợi giảng sư Tư Đồ Kính lên tiếng, Huyền Diệu đã trả lời.

“Làm giả bên ngoài sao?”, đám học sinh kêu lên.

Tử Dạ và Tiêu Sĩ Kiệt dường như hiểu ra được điều gì đó bèn tái mặt. Mấy người La Phú Vinh mặt đơ ra, rõ ràng là không hiểu gì.

“Huyền Dược, cậu có thể nói rõ hơn chút được không?”, La Phú Vinh chần chừ một lúc rồi lên tiếng.

Huyền Diệu nhìn Lâm Chính, nói giọng khàn khàn: “Đừng nói là nhân sân nghìn năm mà nhân sâm hai nghìn năm tôi cũng đã từng nhìn thấy. Với năng lực của tôi, bất kỳ loại nhân sâm trăm năm hay khoảng một nghìn năm tôi đều có thể nhìn ra. Nhưng lần này tôi lại phải do dự, bởi vì tôi thấy những cây nhân sâm này không hề thật lắm. Nếu tôi đoán không lầm thì có người đã làm gì đó đối với mỗi cây này. Có lẽ phó phòng chủ đã ngụy trang nhân sâm trăm năm thành ngàn năm và nhân sâm ngàn năm thành trăm năm. Vì vậy tôi mới do dự…”

Dứt lời, cả hội trường bùng nổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play