Thiên Mạch cũng không hiểu ra sao.

Nhưng cô ta kinh ngạc phát hiện, Minh Vũ luôn nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong mắt có vẻ nghi hoặc, thỉnh thoảng có vẻ suy tư, không biết là đang nghĩ gì.

Mặc dù Minh Vũ có địa vị cao ở Kỳ Dược Phòng, nhưng bà ta không phải giám khảo cuộc thi lần này, mà là phụ trách tiếp đãi khách khứa.

Lâm Chính yên ổn quay về ghế ngồi, các học sinh xung quanh đều kinh ngạc hỏi.

“Này, Tiểu Vũ, mấy người phó phòng chủ nói gì với cậu vậy?”.

Bọn họ bao vây lại, mồm năm miệng mười lên tiếng hỏi.

Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm, chỉ ngồi ở vị trí của mình, nhắm mắt tĩnh dưỡng, bỏ qua mọi âm thanh ở xung quanh.

“Chậc, ra vẻ cái gì chứ!”.

“Đợi lát nữa cho cậu biết mặt, thằng nhóc này bị anh Tiêu Sĩ Kiệt nhắm trúng rồi mà cũng không biết”.

“Đồ ngu si đần độn”.

Thấy Lâm Chính không nói lời nào, mọi người đều rất tức giận, vừa liên tục chửi mắng vừa giải tán.

Lâm Chính lại mở mắt ra, nhíu mày.

Tiêu Sĩ Kiệt?

Người xếp thứ ba đó sao?

“Được rồi, bây giờ bắt đầu công bố đề và đáp án của ba người đứng đầu vòng thi thứ hai!”.

Lúc này, Phùng Thạch hô lên khiến hiện trường ồn ào yên tĩnh lại.

Bọn họ đều nhìn về phía màn hình.

Quả nhiên, bài thi của Huyền Dược, Tử Dạ, Tiêu Sĩ Kiệt lần lượt được chiếu lên màn hình, lấy hết top 3.

Chuyện này không có gì phải bất ngờ.

Nhiều người đứng dậy, nhìn về phía câu hỏi và câu trả lời trên màn hình, ai cũng vỗ tay khen ngợi trí tuệ và y thuật xuất sắc của ba vị thiên tài.

Ngay cả khách khứa cũng gật gù, hô hào được mở rộng tầm mắt.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.

“Thầy Phùng Thạch, bài thi của Mặc Tiểu Vũ thì sao? Có thể cho mọi người xem một lúc không?”.

Khi lời nói đó vang lên, tất cả mọi người yên lặng ba bốn phút.

Phùng Thạch cũng sững sờ, nhìn về phía người lên tiếng, lúc này mới phát hiện đó là Thiên Mạch.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía Thiên Mạch, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Giờ này Thiên Mạch nói như vậy không phải là muốn hại mình sao? Cô ta đang nghĩ gì vậy?

Nhiều người nghe vậy cũng kiễng chân ngóng chờ.

Phải.

Bài thi của Mặc Tiểu Vũ được nhiều giảng sư thảo luận cả một lúc lâu, chắc chắn là vô cùng xuất sắc. Nếu công bố ra ngoài, mọi người cũng có thể mở mang tầm mắt không phải sao?

Phùng Thạch nhíu mày, không nói lời nào.

Giảng sư Đường ở bên cạnh lại cười trừ, nói: “Thật ngại quá, cô Thiên Mạch, bài thi của Mặc Tiểu Vũ chẳng có gì đặc sắc, chỉ là đáp án của cậu ta có chút lấp lửng, giảng sư Tư Đồ không thể xác định cậu ta có đáp đúng hay không, cho nên gọi chúng tôi đến bàn bạc. Mọi người đừng nghĩ nhiều…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play