“Có vẻ như cuộc thi lần này rất quan trọng”.

Mọi người ghé tai nhau bàn tán sôi nổi.

Các học sinh đều vô cùng kinh ngạc.

Cần phải biết, Phùng Thạch trong mắt họ là một người đức cao vọng trọng, ông ta được mệnh danh là hòn đá tảng của Kỳ Dược Phòng, không có Phùng Thạch, thì cũng không có Kỳ Dược Phòng như ngày nay.

Mọi người đều cho rằng ông ta tham gia cuộc thi cũng chỉ ngồi dưới, không ngờ ông ta lại đích thân lên đây.

“Yên lặng!”

Chỉ nghe thấy Phùng Thạch hét lên.

Cả nghìn học sinh im phăng phắc.

Phùng Thạch nhìn xung quanh, ánh mắt nghiêm túc, tiếp tục nói.

Sau một hồi nói qua về quy định.

Mọi người dù rất mất kiên nhẫn nhưng vẫn nhắm mắt lắng nghe.

Khoảng mấy phút sau, sắc mặt Phùng Thạch đột nhiên nghiêm lại, ông ta hét lớn: “Tôi tuyên bố, cuộc thi Giám Dược lần này! Chính thức bắt đầu!”

Giọng nói vang dội.

Vừa nói xong, toàn bộ sân đấu như sôi sục lên.

Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Cuộc thi Giám Dược mọi người mong đợi cuối cùng cũng bắt đầu.

“Cuộc thi lần này do Phùng Thạch tự mình phán quyết! Bây giờ bắt đầu vòng một, giám định thuốc! Trong vòng mười phút những người giám định được dược liệu sẽ được vào vòng sau, trong vòng mười phút nếu không thể giám định hoặc phạm sai lầm thì sẽ bị loại!”

Phùng Thạch vung tay lên.

Rào rào!

Các học sinh ôm giỏ thuốc chạy tới, phát thuốc cho mỗi đệ tử trên ghế.

Lâm Chính cũng nhận được nhưng anh chỉ liếc một cái liền biết đây là thứ gì…

Có lẽ không ai người là Phùng Thạch lại đồng ý với quan điểm của “Mặc Tiểu Vũ”, rằng thuốc này là giả.

Càng không ai ngờ được là Kỳ Dược Phòng lại xuất hiện thuốc giả. Đám đông trợn tròn mắt, tim như ngừng đập. Một lúc sau mới hoàn hồn.

“Không thể nào?”

“Là thuốc giả thật à…”

“Sao Kỳ Dược Phòng lại xuất hiện thuốc giả chứ?”

Cả hiện trường sục sôi. Đám đông không dám tin. Các quan khách cũng nhốn nháo. La Phú Vinh cũng tái mặt, quay qua nhìn người bên cạnh. Người này sợ tới mức ngã ra đất.

“Vào tay phó phòng chủ rồi. Chuyện này rắc rối rồi đây”, đàn chị họ Vương nói với vẻ vô cảm.

“Không…không đúng, nếu theo như kịch bản thì Mặc Tiểu Vũ không nhận ra đây là hoa gì mới phải, sau đó do trả lời sai nên bị loại. Cậu…cậu ta sao có thể biết được đây là hoa giả chư? Không…không đúng”, học sinh tên Tiểu Ngũ run rẩy lên tiếng.

La Phú Vinh không nói gì. Lúc này Phùng Thạch nói tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play