Hiện giờ, cho dù là Thiên Mạch thì cũng nín thở nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không dám chớp mắt cái nào.

Lâm Chính cũng không sốt ruột, chậm rãi đưa tay về phía đó.

Chỉ thấy ngón tay anh đang lại gần nút mở video từng chút một, chuẩn bị chạm vào.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này…

“Dừng tay!”.

Một tiếng hét vang lên, sau đó một bóng dáng nhanh chân bước tới, giật lấy điện thoại của Lâm Chính.

Người đó chính là giảng sư Hoàng.

Bà ta lấy được điện thoại, không thèm xem mà bấm xóa luôn video kia.

Một loạt hành động khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

“Cô Hoàng, cô… tại sao cô lại hủy chứng cứ của em?”, Lâm Chính tỏ vẻ kinh ngạc.

“Chuyện này kết thúc tại đây!”.

Giảng sư Hoàng ném trả điện thoại cho Lâm Chính, sắc mặt âm trầm nói.

Ai nấy ngạc nhiên.

Vô số cặp mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía giảng sư Hoàng.

Lâm Chính thầm cười trong lòng.

Xem ra giảng sư Hoàng vẫn rất quan tâm đến La Phú Vinh.

Dù sao cũng là một trong thập đại thiên tài, nếu để Lâm Chính mở video thật thì coi như hết đường cứu vãn.

Nhưng giảng sư Hoàng làm việc quá cẩu thả!

Bà ta cưỡng chế xóa video như vậy… Đó chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?

Nhưng Lâm Chính không định cứ thế bỏ qua.

“Cô Hoàng, cô làm vậy là có ý gì? Tại sao cô lại xóa chứng cứ? Em phải tố cáo chuyện này lên trên!”, Lâm Chính to tiếng.

“Mặc Tiểu Vũ, cậu muốn gì?”, sắc mặt giảng sư Hoàng rất khó coi, trầm giọng hỏi.

“Em muốn đám La Phú Vinh đích thân lại đây xin lỗi em, thì chuyện này mới coi như xong, nếu không em sẽ truy cứu đến cùng! Dù sao video xóa rồi vẫn có thể khôi phục được”, Lâm Chính bình thản nói.

Xin lỗi?

Những người có mặt đều kinh ngạc.

Sao có thể được chứ?

Dù sao La Phú Vinh cũng là một trong thập đại thiên tài, là trụ cột tương lai của Kỳ Dược Phòng, là một trong số các đại diện của Kỳ Dược Phòng.

Nếu hắn tùy tiện xin lỗi người khác, thì Kỳ Dược Phòng cũng mất thể diện.

Hơn nữa chuyện này sẽ gây ảnh hưởng thế nào đối với một thiên tài chứ?

Giảng sư Hoàng ghét nhất là những học sinh tư chất bình thường, còn đối với người có thiên phú dị bẩm thì vô cùng quý trọng.

Nếu thực sự để La Phú Vinh xin lỗi Mặc Tiểu Vũ thì chẳng phải là sẽ hủy hoại hắn sao?

“Cậu nói cái gì? Mặc Tiểu Vũ! Cậu… cậu dám bắt tôi xin lỗi? Cậu nghĩ cậu là cái thá gì hả! Cậu cũng không tè một bãi tự soi lại mình đi! Cậu xứng sao?”, La Phú Vinh nổi trận lôi đình, chỉ tay vào mặt Lâm Chính, chửi bới ầm ĩ.

“Phải đấy, Mặc Tiểu Vũ, cậu đừng được voi đòi tiên!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play