“Tiểu Nhu, cô vậy là sao? Sao cứ khước từ liên tục vậy? Cô làm vậy, tôi cũng khó mà giải quyết chuyện của bố cô”, Giám đốc Chu không vui nói.

“Giám đốc Chu, tôi…”, Tô Nhu không còn cách nào.

Nhưng cô biết, rượu này tuyệt đối không thể uống.

Không những vì vết thương, mà là cô quả thật không đủ sức uống. Uống rượu vang không sao, loại rượu Tây nồng độ cao này e rằng uống một ngụm là say rồi.

“Cô gì mà cô? Tô Nhu, rốt cuộc cô có uống hay không?”.

Thấy Tô Nhu do dự, Giám đốc Chu vô cùng tức giận, không nhịn được nữa quăng ly rượu xuống, lạnh giọng quát.

Tô Nhu cũng đổi sắc mặt. Thấy Giám đốc Chu đã nói đến mức này, cô cắn răng, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Chu, nếu chúng ta nói chuyện không hợp nhau, vậy thì hôm nay nói đến đây thôi, tôi thực sự xin lỗi!”.

Nói xong, cô đã đứng dậy, cầm gậy để tựa bên tường, định rời đi.

“Cô đi đâu?”, Giám đốc Chu nổi giận, quát.

“Giám đốc Chu, tôi thật sự không uống được rượu, bữa cơm này tôi không ăn nữa, hay là anh tìm mấy người bạn biết uống rượu của anh uống cùng anh đi”, Tô Nhu nói.

“Ồ? Cô định về sao? Ha, cô không quan tâm chuyện của bố cô nữa à?”, Giám đốc Chu cười nhạt không ngừng.

“Nếu nằm trong khả năng của tôi, đương nhiên tôi sẽ cố gắng, nhưng không nằm trong khả năng, tôi cũng đành chịu”, Tô Nhu lắc đầu.

Cô cảm thấy mình không cần phải hủy bản thân mình vì tiền đồ của bố…

“Cô…”, Giám đốc Chu tức giận, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: “Tô Nhu, cô tưởng đây là nơi cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”.

Dứt lời, mấy gã đàn ông cao to đó xông tới, chắn trước mặt Tô Nhu.

“Các người muốn làm gì?”, Tô Nhu hoảng hốt.

“Làm gì? Ha, Tô Nhu, không phải rõ ràng quá rồi sao? Cô thật sự nghĩ tôi gọi cô ra ngoài để mời cô ăn cơm hay sao? Tôi chỉ muốn xử cô!”, Giám đốc Chu cười nhạt không thôi, trong lúc nói chuyện, hắn đã cởi áo ngoài của mình ra.

Cùng lúc đó, những gã đàn ông khác cũng lộ ra nụ cười kỳ quái, bắt đầu cởi áo.

“Các người…”.

Tô Nhu sợ đến mức mặt tái mét.

Cô không thể ngờ được những người này lại có suy nghĩ đó, hơn nữa còn trở mặt nhanh đến thế…

“Cứu mạng!”.

Trong tình thế cấp bách, Tô Nhu chỉ biết hét lên.

Nhưng hiệu quả cách âm trong phòng quá tốt, tiếng hô hoán của cô hoàn toàn không có tác dụng, chỉ đành bất lực nhìn đám người kia tới gần.

“Các người đừng qua đây… Cút hết đi! Cút đi!”, Tô Nhu run rẩy hét lên, sau đó như nghĩ tới điều gì, đột nhiên lấy điện thoại trong túi xách ra, muốn gọi cho Lâm Chính để anh vào đây.

Nhưng điện thoại vừa mới được lấy ra…

Bốp!

Giám đốc Chu hung hăng tát vào mặt cô.

Tô Nhu không kịp đề phòng ngã quỳ xuống đất, khuôn mặt trắng nõn in dấu tay rõ rệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play