“Xem ra cậu không chỉ bất tài mà đầu óc còn có vấn đề nữa, chẳng trách ông cụ thà để cậu ở nhánh phụ, bắt cưới vợ đuổi ra ngoài. Với IQ của cậu đúng là không thể nào so sánh với các cậu ấm, cô chiêu khác được”, người này lắc đầu bật cười.

Lâm Chính không nói gì. Anh biết những cậu ấm, cô chiêu mà người này nói đến là ai.

“Con ngoài giá thú thì vẫn chỉ là con ngoài giá thú mà thôi. Gen kém quá mà, tư duy IQ cũng thấp lè tè. Thôi bỏ đi. Nếu như cậu thật sự muốn tới thì tôi đợi cậu. Nhưng hi vọng cậu có thể bước vào cánh cửa đó. Cậu không phải người nhà họ Lâm, dù có làm sao thì cũng chẳng ai thèm bận tâm”.

Người này lắc đầu, đi ra khỏi phòng. Lâm Chính ngồi xuống ghế, nhìn mẩu đầu lọc rơi dưới đất và chìm vào im lặng. Có lẽ nghe thấy tiếng đóng cửa nên Tô Nhu và Trương Tinh Vũ từ trong phòng bước ra.

“Sao cậu không đi với người đó luôn đi? Cậu còn ở đây làm gì?”, Trương Tinh Vũ liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng lên tiếng.

“Được rồi mà mẹ, bớt nói vài câu”, Tô Nhu dường như nhìn ra tâm trạng của Lâm Chính không tốt nên khuyên can.

“Mẹ mặc kệ, Tô Nhu, nói tóm lại là con mau ly hôn với nó, biết chưa?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Mẹ, mẹ đi mua thức ăn đi. Trong tủ lạnh hết rồi. Tối nay còn chưa biết ăn gì nữa”, Tô Nhu mỉm cười, sau đó lấy cơ đuổi Trương Tinh Vũ đi.

Trương Tinh Vũ làu bàu rời đi. Lúc này Tô nhu mới nhìn Lâm Chính. Căn phòng im lặng quá.

Tô Nhu mím môi hỏi: “Người đó là ai vậy?”

“Một người quen, không thân lắm”.

“Không phải người nhà anh sao?”, Tô Nhu lại hỏi.

Lâm Chính im lặng.

“Lâm Chính, có nhiều khi em cảm thấy anh thật kỳ lạ”, Tô Nhu bỗng lên tiếng.

Lâm Chính nhìn cô. Tô Nhu chỉ thản nhiên nói tiếp: “Chắc người đó là người thân của anh phải không? Em không biết giữa anh và gia đình có chuyện gì nhưng em nghĩ dù là gì thì họ cũng đều cân nhắc tới anh cả”.

“Em đang làm công tác tư tưởng cho anh đấy à?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Em không có ý đó, cũng không có hứng thú. Em nghe nói Lạc Thiên xảy ra chuyện phải không”.

“Không sao nữa rồi”.

“Không sao thì tốt rồi…Có điều y quán của cô ấy hai ba bữa lại đóng cửa, chắc là thu nhập cũng không ổn. Chắc anh cũng không làm ở đó nữa rồi phải không?”

“Đúng vậy…sao thế?”

“Nếu không có việc gì làm thì anh tới công ty của em đi”, Tô Nhu thản nhiên nói.

“Tới chỗ em làm việc sao?”, Lâm Chính giật mình.

“Thái độ của mẹ đối với anh càng lúc càng tệ. Giờ bà ấy chỉ hi vọng em có thể nhanh ly hôn với anh, sau đó gả em cho thần y Lâm”, Tô Nhu nói giọng khàn khàn.

“Vậy em có muốn không? Thần y Lâm không những đẹp trai mà còn nhiều tiền, là người yêu trong mộng của không ít người đấy. Nếu em gả cho anh ta, ít nhất thì sẽ không phải chịu khổ như ở cùng anh”, Lâm Chính cười nói.

“Anh coi em là người gì vậy?”, Tô Nhu tức giận bước tới, đưa tay lên định đánh Lâm Chính.

Thế nhưng cô bỗng khựng tay lại. Đôi mắt cô rưng rưng, nhìn Lâm Chính chăm chăm. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Cuối cùng cô vẫn hạ tay xuống.

“Lâm Chính mặc dù chúng ta đã kết hôn ba năm rồi nhưng anh chẳng hiểu em gì cả”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play