Kiếm Vương đột nhiên ném ly rượu trong tay xuống đất vỡ tan, sau đó lấy thanh kiếm gỗ lúc trước tặng cho Sùng Tông Giáo ra, lạnh lùng đi tới.

Mọi người vô cùng khó hiểu.

Ứng Phá Lãng mỉm cười: “Sao hả? Kiếm Vương cũng định đến chơi một lúc sao?”.

“Tôi không có hứng thú tham gia trò chơi con nít, tôi chỉ từng hứa với nhà họ Ứng không để cậu bị thương”, Kiếm Vương lạnh lùng nói.

“Vậy tôi xin cảm ơn tiền bối Kiếm Vương”, Ứng Phá Lãng cười nói.

Kiếm Vương không để tâm đến hắn mà nhìn Lâm Chính, lên tiếng: “Người trẻ tuổi, có thiên phú nhưng tâm tính kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày. Cậu mau cút đi! Đừng gây rối với Ứng Phá Lãng nữa! Nếu không, e rằng tôi phải ỷ lớn hiếp bé, ra tay với cậu thôi! Tin tôi, cậu không được lợi gì đâu! Cút đi! Cút mau đi!”.

“Tiền bối Kiếm Vương! Ông đang làm gì vậy? Ỷ đông hiếp ít sao? Huống hồ, tiền bối Kiếm Vương cũng được xem là bậc tiền bối của giới võ thuật Hoa Quốc, thế mà lại ỷ lớn hiếp bé. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, ông không sợ mất thể diện sao?”, Liễu Như Thi không nhịn được nữa, lập tức tiến lên hỏi.

“Tôi đã nói từ trước, tôi chỉ vì lời hứa lúc trước với nhà họ Ứng. Hơn nữa, tôi cũng đã cho người này mặt mũi, bảo cậu ta cút. Nếu cậu ta không cút, tôi không ra tay với cậu ta chẳng phải sẽ không làm tròn lời hứa hay sao? Nếu vậy, tôi cũng sẽ mất hết danh dự, không phải sao?”.

Liễu Như Thi nhíu mày, không biết phản bác thế nào.

Bà lão ở phía sau tiến lên, bình tĩnh nói: “Chuyện này tôi nghiêng về lý, không bênh người thân. Vị thần y Lâm này đến đây là vì các người làm bị thương người ta trước, cậu ta muốn đòi lại công bằng. Nhưng các người lại phớt lờ cậu ta, không cho cậu ta câu trả lời, thế nên tôi sẵn lòng ủng hộ thầy y Lâm, đòi lại công bằng!”.

“Tiền bối Dược Vương…”.

Người xung quanh đều sửng sốt hô lên.

Dược Vương lại đứng về phía anh ta?

Điều này vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

“Tiền bối Dược Vương, bà phải nghĩ kỹ đấy!”, Ứng Phá Lãng nheo mắt nhìn bà lão.

“Chuyện tôi đã quyết xưa nay không bao giờ hối hận”, bà lão nói.

“Được! Nếu đã như vậy, Phá Lãng sẽ nhớ chuyện hôm nay tiền bối nói! Hi vọng ngày sau, tiền bối Dược Vương đừng hối hận”, Ứng Phá Lãng gật đầu, đáp.

Dược Vương không bày tỏ cảm xúc.

Liễu Như Thi siết chặt nắm tay, cũng không lên tiếng.

Thật ra cô ấy biết vì sao bà lại bênh Lâm Chính như vậy.

Không chỉ vì Lâm Chính là thần y Lâm lừng danh đã giành lấy vinh quang cho đất nước.

Nguyên nhân chủ yếu là vì bà ấy nhìn thấy hi vọng từ thần y Lâm.

Bà ấy muốn nhờ thần y Lâm chữa khỏi bệnh cho Liễu Như Thi, cho nên bà ấy không tiếc bất cứ giá nào.

“Dược Vương già hồ đồ rồi!”.

“Ngu xuẩn! Haizz…”.

“Bà ta sẽ chôn vùi cả dòng máu của bà ta!”.

“Tiền bối Dược Vương, sao bà lại làm ra chuyện như vậy?”.

“Cậu Ứng chắc là rất tức giận nhỉ?”.

Bọn họ thở dài liên tục, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play