Giọng nói lãnh đạm vang lên phía bên cạnh.

“Hả”.

Văn Mạt Tâm vội nhìn sang bên cạnh.

Tiếp đó bên cạnh lại vang lên từng tiếng bàn tay hùng hồn mà khiếp sợ…

“Khai Sơn!”.

“Liệt Thạch!”.

“Phá Không!”.

“Hám Địa!”.

“Xuyên Giang!”.



Từng tiếng hô lần lượt cất lên theo.

Lồng ngực Văn Mạt Tâm lõm sâu xuống, người đứng không vững nữa, bay ra xa, đập vào làm nứt một bức tường.

“Oa!”.

Mọi người sửng sốt!

Vô số cặp mắt kinh hãi nhìn Lâm Chính.

Thậm chí đến Kiếm Vương và Ứng Phá Lăng cũng ngây người.

Bởi vì chiêu thức mà Lâm Chính vừa sử dụng… toàn bộ đều là chiêu thức mà Văn Mạt Lâm đã dùng trước đó!

Thậm chí chiêu Lâm Chính dùng còn bá đạo và thô bạo hơn! Mặc dù vẫn hơi khác so với chiêu của Văn Mạt Tâm, nhưng uy năng không hề kém chút nào…

“Không thể nào…”, Văn Hải đần người ra nói.

Lâm Chính để tay ra sau, đi tới chỗ bức tường đổ sập xuống thành đống phế liệu.

Văn Mạt Tâm ngẩng khuôn mặt tối sầm lên.

Thì thấy Lâm Chính quay lại, chân đạp thẳng đến.

“Hoàng Dao Thoái!”.

Tiếng hô vang lên.

Lại một chiêu tuyệt sát của Sùng Tông Giáo được sử dụng…

Văn Mạt Tâm không kịp đề phòng, bị đạp trúng vai, xương bả vai lập tức bị gãy, người cũng bay ra xa, một lần nữa ngã trên đống tường đổ nát.

Ầm ầm…

Cả bức tường đổ sầm xuống.

Đó là một bức tường dày nửa mét đó!

Vậy mà Văn Mạt Tâm đập vào lại đổ!

Rốt cuộc cơ thể Văn Mạt Tâm đã phải chịu một lực mạnh đến cỡ nào chứ?

Mọi người đều hốt hoảng, ngỡ ngàng bởi cảnh tượng này đến nỗi đầu như sắp nổ tung.

“Bố!”, Văn Hải kêu lên thất thanh, định xông tới.

“Đừng lại đây!”.

Văn Mạt Tâm cố chịu đựng cơn đau, lờ mờ hét lên, lời vừa dứt miệng, liền hộc ra máu tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play