“Anh ta không trụ được nữa à?”.

“Trông bộ dạng của anh ta, không giống với bộ dạng của người bị thương…”.

“Phải đấy… Anh ta sao thế nhỉ?”.

“À, các anh không thấy ban nãy anh ta tự cắm kim vào người sao? Nhìn cách anh ta cắm kim mà cũng gọi là châm cứu sao? Cả cây kim bạc cắm vào cơ thể rồi. Làm gì có phương pháp châm cứu nào như thế? Tôi thấy tám phần là ông ta cắm bừa, xong sinh tật, mới thành ra như thế!”.

“Cũng có lý! Trông bộ dạng của anh ta có vẻ rất đau!”.

“Đừng có nói nhiều, mau nhổ cái kim bạc ra cho giáo chủ, sau đó trừ khử tên khốn này đi, dám đến Sùng Tông Giáo của chúng ta giương oai, lần nầy nhất định phải xử đẹp hắn!”.

“Vâng!”.

Người của Sùng Tông Giáo lần lượt xông lên, có người muốn nhổ kim bạc trên người Văn Mạt Tâm xuống, nhưng lại bị Văn Mạt Tâm ngăn lại.

“Bố, bố làm gì thế?”.

Văn Hải cũng xông lên, không hiểu nhìn ông ta.

“Đừng có rút!”, Văn Mạt Tâm nghiến răng: “Cây kim bạc này của cậu ta nằm rất gần tử huyệt của bố, nếu rút không cẩn thận, làm chạm vào tử huyệt, thì cho dù không chết cũng trọng thương, cho nên đừng có ai động vào!”.

“Nhưng… nhưng bọn con không rút, thì phải làm thế nào? Hay là… con gọi người của y tông đến?”, Văn Hải nói.

“Người của y tông đang trên đường đến rồi!”, người bên cạnh nói.

“Bố không đợi được bọn họ đâu!”, Văn Mạt Tâm ho một tiếng. Nhìn Lâm Chính nói: “Các cậu khắc chế cậu ta trước, cây kim này… để tôi dùng nội kình ép nó ra ngoài!”.

“Vâng!”.

Mọi người gật đầu, sau đó tất cả cùng xông đến chỗ Lâm Chính.

Văn Mạt Tâm cũng lập tức nén đủ khí, từ từ ép cây kim trong người ra. . Google 𝘵rang nà𝗒, đọc nga𝗒 không quảng cáo ﹎ Tr𝖴𝘮Tru 𝗒en.vn ﹎

Nhưng đúng vào lúc đó, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu lên, đánh một quyền về phía người của Sùng Tống Giáo.

Binh!

Người đó bị đánh thẳng vào ngực, bay ra sau, đập vào làm ngã hai người khác của Sùng Tông Giáo.

Một quyền mới mạnh mẽ làm sao!

“Hử?”.

Mọi người giật mình.

“Tên này vẫn còn sức chiến đấu?”.

“Hừ, chẳng qua la lực suy sức yếu thôi, giữ hắn lại!”, Văn Hải hét lớn.

Cảnh bố mình đánh Lâm Chính trọng thương đã cho gã thêm tự tin, cũng để cho gã biết rằng cái thứ gọi là thần y Lâm này không phải không có đối thủ.

Chỉ là…

Lâm Chính lúc này cứ như là thay da đổi thịt vậy, hoàn toàn không thấy vết thương lúc trước, mà đánh đấm như điên, sức mạnh đến kinh ngạc, mọi người xung quanh đều không chống đỡ nổi.

Quyền đánh ra gió!

Lực bàn chân đáng kinh ngạc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play