Có vẻ như ông ta không định để cho Lâm Chính có thời gian kịp thở. Đám đông cũng bổ nhào tới. Bọn họ biết nắm đấm của mình không thể đối phó được với Lâm Chính nên định khóa chặt cơ thể anh.

Thế nhưng sức mạnh của Lâm Chính quá lớn. Anh vung tay, đạp chân khiến đám người lao lên bay bật ra.

Thế nhưng do đối thủ đông quá, hơn nữa còn không ngừng lao lên viện trợ nên Lâm Chính cứ gạt được tên này ra thì đã lại phải đối phó với kẻ tiếp theo ở phía sau.

“Hừ, liều mạng đến cùng đúng không?”, Văn Mạt Tâm hừ giọng, tay hóa thành đao, bổ về phía đầu của Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, anh vung hai cánh tay của một tên đệ tử bị anh khống chế, tạo thành lá chắn đỡ đòn của Văn Mạt Tâm.

Sau đó anh điều khiển hai cánh tay này tấn công ông ta. Văn Mạt Tâm giật mình, lập tức né tránh.

Nhưng một giây sau, Lâm Chính đã dùng chân đá thẳng vào Văn Mạt Tâm. Văn Mạt Tâm không kịp xử lý, vội vàng từ thế tấn công chuyển sang thế phòng thủ. Hai tay chắn trước người.

Rầm. Anh đẩy tên kia ngã về phía Văn Mạt Tâm. Văn Mạt Tâm đạp chân vào tên đệ tử. Khiến hắn lại bay bật lại, rồi ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

“Hả”.

Đám đông xung quanh sợ hết hồn. Vẫn còn có người lao lên định khóa chặt Lâm Chính nhưng vô ích, Lâm Chính vứt người này về phía Văn Mạt Tâm như ném bóng.Văn Mạt Tâm không đỡ được và bị khóa chặt bởi người của chính mình.

Ông ta đùng đùng tức giận, gầm lên: “Mau cút!”

Những người của Sùng Tôn Giáo lồm cồm tránh qua một bên.

“Một lũ ngốc! để giáo chủ của các người xử lý hắn!”, Văn Mạt Tâm gầm lên và tung ra quyền đấm.

Quyền đánh của ông ta giống như lốc xoáy đập xuống Lâm Chính. Lâm Chính lấy nhu khắc cương. Thế nhưng, kết quả không nằm ngoài dự đoán…

Rầm!

Hai cánh tay của Lâm Chính rung lên, cả người bị đánh bật ra.

Văn Mặt Tâm với đôi mắt tối sầm được thế tấn công tiếp. Tay ông ta lại hóa thành chưởng với sức mạnh kinh hồn bổ thẳng xuống ngực của Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng chống trả. Nhưng về sức mạnh và tốc độ thì anh không bằng Văn Mạt Tâm.

Rầm! Rầm! Rầm…

Âm thanh nặng nề vang lên liên tiếp. Đám đông chỉ thấy Lâm Chính bị Văn Mạt Tâm tấn công liên tiếp phải lùi lại, thậm chí miệng còn rớm máu…

Luận về võ công thì rõ ràng là Văn Mạt Tâm mạnh hơn Lâm Chính rất nhiều…

“Khai Sơn!”

“Liệt Thạch!”

“Phá Không!”

“Hám Địa”.

“Xuyên Giang!”

Một loạt chưởng đánh được tung ra, Văn Mạt Tâm lại gào lên. Chưởng đánh của ông ta nhanh như điện xẹt, nặng như núi bổ thẳng xuống Lâm Chính.

Lâm Chính phải lùi về sau liên tiếp. Có trời mới biết anh đang phải gánh chịu nguồn sức mạnh nặng tới mức nào. Chân anh giậm mạnh xuống đất. Mặt đất nứt toác. Sau tầm mười tám chưởng đánh, miệng anh đã nhuốm toàn máu, tiếng xương nứt ở ngực vang lên, bộ dạng trông vô cùng thê thảm …

Tất cả quan khách đều thót tim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play