“Vậy thì có nghĩa là…tiền bối Dược Vương cũng có mặt?”

Đám đông kinh hãi kêu lên. Mọi người nhìn ra cửa thì thấy một bà cụ còng lưng đang chậm rãi đi vào. Người này xuất hiện khiến Minh Vũ và Văn Mạt Tâm phải lập tức đứng dậy.

“Tiền bối Dược Vương cũng tới rồi!”

“Tiền bối Dược Vương”.

“Tiền bối, bà tới tham gia hôn lễ của con trai tôi? Thật đúng là diễm phúc cho Sùng Tông Giáo chúng tôi! Nào, mời ngồi”, Văn Mạt Tâm mỉm cười bước tới dìu Dược Vương.

Thế nhưng…Dược Vương chỉ lắc đầu, điềm đạm nói: “Nói thật là tôi định tới tham gia hôn lễ của Văn Hải, nhưng thần y Lâm cũng có ở đây nên có lẽ tôi không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn được! Lúc cấp bách, tôi phải đứng về phía thầy y Lâm thôi, mong thông cảm”.

“Cái gì?”, đám đông sững sờ.

“Thần y Lâm, đi với tôi, tôi sẽ bảo vệ anh an toàn, đừng đấu với họ nữa”, Liễu Như Thi khẽ kéo ống tay áo Lâm Chính và nói nhỏ. Giọng cô gái nhẹ như nước nhưng vẫn mơ hồ chất chứa sự lo lắng.

“Cô Liễu! Chúng ta gặp nhau nhiều lần rồi đấy nhỉ. Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng hôm nay Lâm Chính tôi tới đây không phải chỉ tới dọa cho vui!”

Lâm Chính điềm đạm nói rồi giơ tay lên.

Vụt vụt…

Một lượng lớn châm bạc từ eo của anh được phóng ra, ghim thẳng lên hai cánh tay và hai chân.

Đồng thời, một luồng sức mạnh đột nhiên xuất hiện chạy dọc cơ thể, khiến cả tóc và áo anh tung bay.

Đám đông nín thở, anh bỗng lên tiếng: “Tôi tới đây, nếu như không đòi lại được công bằng thì phải khiến nơi này bị san phẳng, rõ chưa?”

“Vớ vẩn!

“Ngông cuồng!”

“Thằng nhãi dám đứng ở đây nói lời ngông cuồng!”

“Cậu biết cậu đang đối mặt với ai không! Đây chính là Sùng Tông Giáo, chỉ cần mỗi người nhổ một cái là cậu cũng có thể chết chìm trong chỗ nước miếng này! Cậu có tư cách đứng đây nói vậy sao?”

“Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng! Vô cùng ngông cuồng!”



Quan khách cười khẩy, có người buông lời chửi mắng.

Mấy tên trưởng lão của Sùng Tông Giáo lắc đầu liên tục, trong mắt hiện rõ sự tức giận và khinh thường.

“Tiền bối Dược Vương, tôi tôn trọng bà, nhưng tôi không hy vọng bà xen vào chuyện của Sùng Tông Giáo bọn tôi, tôi biết bà quý trọng người tài, không thể không nói Thần y Lâm này đúng là nhân tài, nhưng chuyện đã đến nước này, bà cũng nhìn thấy rồi đó, người này sỉ nhục Sùng Tông Giáo của tôi, không coi tôi ra gì, nếu như hôm nay tôi không xử lý hắn, chuyện này mà truyền ra, Sùng Tông Giáo sẽ mất chỗ đứng của mình! Văn Mạt Tâm tôi sẽ làm mất hết mặt mũi của tổ tông mất!”

Văn Mạt Tâm mặt lạnh như tiền nói, sau đó huơ tay: “Đánh gãy chân tên này, nể mặt mặt tiền bối Dược Vương, không phế hắn!”

“Tuân mệnh!

Mọi người đáp, sau đó xông thẳng đến chỗ Lâm Chính.

“Dừng tay!”

Liễu Như Thi cuống cuồng hét lên.

Nhưng lời nói của cô ấy thì có bao nhiêu sức nặng chứ?

Người của Sùng Tông Giáo đã sớm không nhịn nổi sự kiêu ngạo của Lâm Chính rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play