Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía anh ta.

Hoắc Kiến Quốc cũng nhìn con trai mình một cái.

“Hoắc Ngạo, anh… anh nói gì cơ? Người này không phải là thần y Lâm?”, Văn Hải vẫn đang bị Lâm Chính túm cổ run rẩy hỏi.

“Thực ra người này đi theo chúng tôi đến đây, anh ta là học trò của Hùng Trưởng Bạch, nói là đến đây để mở mang kiến thức. Anh ta không phải là thần y Lâm gì cả, mọi người đừng để bị anh ta lừa!”, Hoắc Ngạo lớn tiếng nói, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Hiển nhiên là anh ta không tin!

Anh ta có chết cũng không tin!

Cũng không chấp nhận được sự thật này!

“Học trò của Hùng Trưởng Bạch?”.

Có người nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Kiến Quốc.

Hoắc Kiến Quốc chần chừ một lát, rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ta đến Thượng Võ Quán của tôi đúng là được Hùng Trưởng Bạch nhờ vả, nói là nhờ chúng tôi đưa cậu ta đến Sùng Tông Giáo mở mang tầm mắt. Chúng tôi đưa cậu ta theo, nhưng cậu ta quá ngang ngược, Thượng Võ Quán chúng tôi không có quan hệ gì với cậu ta cả”.

Đã đến nước này rồi thì Hoắc Kiến Quốc chỉ muốn phủi sạch quan hệ.

Đương nhiên, ngoài ra thì ông ta cũng không muốn để Lâm Chính được đắc ý. Nếu người này quả thực giả mạo thần y Lâm để cáo mượn oai hùm, thì tại sao ông ta không vạch trần chứ?

Hơn nữa… ông ta cũng không tin!

Nhưng ông ta vừa dứt lời, không ít người có mặt nhỏ giọng kêu lên.

“Vậy thì đúng rồi!”.

“Người này… chắc chắn là thần y Lâm!”.

Những tiếng xì xào hỗn tạp không ngừng vang lên.

Hoắc Kiến Quốc ngạc nhiên.

Hoắc Ngạo cuống lên: “Này, rốt cuộc các người có nghe thấy bố tôi nói gì không vậy? Sao anh ta lại là thần y Lâm được chứ? Các người bị ngu à?”.

“Người ngu là anh mới đúng!”, một khách mời ở bên cạnh cười khẩy nói: “Lẽ nào Thượng Võ Quán các anh chưa nhận được tin sao? Nam Phái của Hùng Trưởng Bạch đã không còn nữa rồi!”.

“Cái gì?”.

Hai bố con Hoắc Kiến Quốc và Hoắc Ngạo như bị sét đánh ngang tai.

“Hơn nữa tôi còn nghe nói người tiêu diệt Nam Phái chính là thần y Lâm. Hiện giờ Nam Phái đã quay sang đi theo thần y Lâm rồi. Tuy Hùng Trưởng Bạch là viện trưởng của Nam Phái, nhưng ông ta trước giờ không bao giờ nhận học trò, đây là điều mà ai nấy đều biết. Bây giờ bỗng dưng có một người tự xưng là học trò của Hùng Trưởng Bạch đến tìm các anh, anh ta không phải là thần y Lâm… thì còn có thể là ai chứ? Còn ai có thể có bản lĩnh để Hùng Trưởng Bạch ra mặt? Các anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?”, vị khách mời kia nói tiếp.

Hai bố con Hoắc Kiến Quốc nghe thấy thế, sắc mặt trắng bệch, đứng cũng không vững nữa.

Còn những người khác của Thượng Võ Quán thì đã mặt xám như tro tàn, có người còn run lẩy bẩy.

Vừa nghĩ đến những chuyện bọn họ từng làm với Lâm Chính, là bọn họ lại càng thấy hối hận và sợ hãi khôn xiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play