Mỗi nắm đấm là xử lý một người…
Xung quanh lại trở nên im lặng.
Ai nấy há hốc miệng chứng kiến cảnh này.
Lúc này, ngay cả Văn Mạt Tâm, Kiếm Vương, cùng với Minh Vũ cũng không khỏi đặt ly rượu xuống, quay sang nhìn.
“Đây chính là thần y Lâm sao?”, bà lão đứng bên cạnh há hốc miệng, lẩm bẩm nói.
“Là anh ấy… mà cũng không phải là anh ấy… Như Thi không thể nhìn thấu người này”, Liễu Như Thi khẽ thở dài, đôi mắt sáng như sao nhìn Lâm Chính chằm chằm, một lúc lâu vẫn không thể rời đi.
“Xem ra hôm nay Sùng Tông Giáo gặp chút rắc rối rồi”.
Ứng Phá Lãng tiếp tục uống rượu, vẻ mặt bình tĩnh lẩm bẩm.
“Một lũ vô dụng!”, Văn Hải nổi giận đùng đùng, gầm lên với các đệ tử đang nằm dưới đất kia.
“Cậu chủ, tôi… chúng tôi…”
Các đệ tử há miệng, nhưng không biết giải thích thế nào.
Bọn họ thậm chí còn không nhìn rõ quyền cước của Lâm Chính, thì còn gì để nói? Đây đâu phải là người bình thường chứ?
Nhưng cái Văn Hải nhìn thấy lại là bản thân mất sạch thể diện, Sùng Tông Giáo trở thành trò cười cho mọi người.
“Người đâu! Tiếp tục đánh cho tôi, cho đến khi nào đánh chết người này thì thôi. Tôi không cần biết anh ta là ai, dám gây sự trong đám cưới của tôi, tôi nhất định phải cho anh ta chết ở đây! Xông lên!”, Văn Hải tức giận gầm lên.
Bốn phương tám hướng lại có rất nhiều người của Sùng Tông Giáo xông tới.
Nhưng đúng lúc này, Văn Mạt Tâm đứng dậy.
“Văn Hải, dừng tay đã!”.
“Bố!”, Văn Hải quay phắt lại, nhìn Văn Mạt Tâm với vẻ khó tin.
“Đừng để sự giận dữ che mất mắt con”, Văn Mạt Tâm bình thản nói, sau đó quay sang nhìn Lâm Chính: “Chàng trai, rốt cuộc cậu là ai?”.
Cuối cùng Văn Mạt Tâm cũng nghiêm túc với Lâm Chính.
Dù sao có thể có được thân thủ như vậy thì chắc chắn không phải là người bình thường.
“Giang Thành, thần y Lâm!”.
Lâm Chính cũng không giấu giếm, nói thẳng danh tính.
Anh vừa dứt lời, xung quanh lập tức ồ lên.
“Cái gì? Thần y Lâm của Giang Thành?”.
“Thần y Lâm chạy tới tận đây sao?”.
“Trời ơi, cậu ta chính là thần y trẻ tuổi đã đánh bại Y Vương Hàn Thành đó sao?”.
“Nhìn có vẻ còn trẻ hơn trong lời đồn!”.
“Nghe nói cậu ta còn là CEO của tập đoàn Dương Hoa nữa!”.
“Chậc chậc chậc, thảo nào dám đơn thương độc mã đến Sùng Tông Giáo!”. .
||||| Truyện đề cử:
Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Đám khách khứa xôn xao bàn tán, có người tán thưởng, có người khâm phục, còn có người khen không dứt miệng, thái độ so với trước đó có thể nói là thay đổi 180 độ.
Còn Văn Mạt Tâm cũng không khỏi sửng sốt, gật đầu: “Hóa ra là thần y Lâm của Giang Thành giá lâm, đúng là rồng đến nhà tôm. Thần y Lâm, tôi không biết trước đó có hiểu lầm gì, nhưng mời cậu lên đây ngồi, có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT